Chương 113

Diệp Trạch Thu nhìn bả vai bị băng bó kín mít của Tôn Cẩm Nhu, vô cùng nghiêm túc nhìn Khâu Sơ Hạ: "Sau này anh mà có bị thương, nếu có không may rơi vào trạng thái hôn mê thì em cũng đừng cho hắn băng bó cho anh nhé! Anh không muốn chết trong tay người của mình đâu."

Khâu Sơ Hạ nghẹn cười nhìn mặt mày đầy vẻ nghiêm túc của Diệp Trạch Thu, cũng dùng vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu, nhìn Tôn Cẩm Nhu nằm trên giường nhịn cười thở dài: "Thật ra thì trông khá an toàn đó chứ."

Hạ Thần Đông bất đắc dĩ ngồi bên cạnh Tôn Cẩm Nhu, tay chọc chọc vào vết thương của Tôn Cẩm Nhu, băng gạc chắc chắn không thể chọc thủng bất kỳ vết lõm nào, có thể thấy rằng dùng nhiều băng gạc ra sao.

Đổng Hạnh nghe thấy ba chữ "người của mình" của Diệp Trạch Thu thì đắc ý cười, nhưng phản ứng lại, rất bất mãn nhìn anh: "Tôi làm rất ok đó? Rất an toàn luôn!"

Diệp Trạch Thu bĩu môi, gật gật đầu cho có lệ rồi nhìn Khâu Sơ Hạ: "Em đói bụng không?"

Đúng là Khâu Sơ Hạ có đói bụng, uống được nửa bình nước đường, đi WC mấy lần nên bụng đã sớm trống không.

Nhưng nghe thấy anh nói vậy là biết anh muốn đến nhà ăn tìm thức ăn, bây giờ bên ngoài mưa to như thế, thương thế ở cánh tay anh vẫn chưa lành.

Vết thương trên đầu vai cô cũng đang đau, muốn đến nhà ăn phải dầm mưa đi, lỡ như thương thế chuyển biến xấu thì bọn họ nhất định sẽ gặp phiền phức lớn hơn nữa.

Nhưng để một mình Đổng Hạnh đi cũng không được, bằng không hắn đã sớm đi tìm đồ ăn rồi.

"Chúng ta đến nhà ăn đi. Dù sao bệnh nhân cũng hôn mê rồi, chờ cô ấy tỉnh dậy vừa lúc có thể ăn gì đó đỡ đói." Đổng Hạnh vừa nghe thấy chữ đói bụng, cũng xoa xoa bụng rỗng của mình, yêu thương nhìn Hà Ưu Ưu.

"Nhưng trên người chúng ta đều có thương tích, không thể lại dính nước được nữa. Nhà ăn có xa không?"

Đổng Hạnh nghe Khâu Sơ Hạ nói, vô thức liếc nhìn bọn họ vài lần, bọn họ mặc đồng phục bác sĩ nên không nhìn ra được bị thương ở đâu, tầm mắt không được tự nhiên đảo qua trước ngực Khâu Sơ Hạ.

"Có ô, nhà ăn không xa lắm, ở ngay phía sau tòa nhà này, một mình tôi không thể lấy được." Đổng Hạnh nhún nhún vai, rồi chợt nhớ ra gì đó, mắt phát sáng nhìn xung quanh bọn họ một vòng: "Hơn nữa bây giờ trời đang mưa, lũ zombie đó đều bất động hết rồi, bây giờ chúng ta không đi thì đợi đến bao giờ mới đi?"

Khâu Sơ Hạ đang cân nhắc xem có nên dứt khoát nhân lúc đêm khuya đi về tìm xe và vật tư đã giấu lúc trước không, nhưng nhìn Tôn Cẩm Nhu đang hôn mê, cô ta không thể lại bôn ba thêm nữa.

Nhìn trạng thái này chắc có lẽ bọn họ phải đợi ở đây hai ba ngày để tĩnh dưỡng, nước có nước đường, nhưng đồ ăn nhất định phải chuẩn bị.

Thời tiết nóng thế này, nếu không đến nhà ăn sớm thì không chừng chúng hư thối mất.

"Được, anh đi lấy ô, tôi giúp anh ấy đổi thuốc băng bó lại, lát nữa ba người chúng ta đến nhà ăn tìm đồ ăn." Khâu Sơ Hạ vén tay áo của Diệp Trạch Thu lên, băng gạc lúc trước đã sớm tán loạn ngã vàng rồi.

Đổng Hạnh nghe lời gật đầu, lập tức đi ra cửa: "Tôi đi tìm ô, lát nữa sẽ quay lại."