Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ

Chương 111

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Trạch Thu thấy dáng vẻ của hắn thì không vui đi lên chắn trước mặt Khâu Sơ Hạ, nhíu mày nhìn Đổng Hạnh: "Anh đánh rơi dao là muốn mưu sát à?"

"Mẹ nó, cô là nữ sao? Vậy giọng của cô thì sao?" Đổng Hạnh tỏ vẻ khó hiểu, muốn tiếp tục nhìn Khâu Sơ Hạ, mặt đầy tò mò.

Tôn Cẩm Nhu hơi hơi ngẩng đầu nhìn dao phẫu thuật trên người, kêu rên về phương hướng của Khâu Sơ Hạ: "Sơ Hạ, hắn muốn gϊếŧ chết tôi nè."

Tôn Cẩm Nhu giả vờ vô cùng thương tâm, không ngừng hít mũi: "May mắn là con dao rơi xuống không có dựng đứng, cứu tôi với."

Khâu Sơ Hạ không ngờ mình tắm mưa về rồi mà hắn còn chưa lấy viên đạn ra nữa, nghe Tôn Cẩm Nhu rên than thì mỉm cười: "Bằng không để tôi làm cho nhé?"

"Tôi làm! Tôi có thể làm được!" Đổng Hạnh lấy lại tinh thần, không hề rối rắm chuyện vì sao Khâu Sơ Hạ lại có thể nói ra giọng nam dễ nghe lại còn có bộ ngực lớn như thế nữa.

Nhặt lấy con dao phẫu thuật rơi trên người Tôn Cẩm Nhu lên, vỗ vỗ ngực, vẻ mặt tự tin: "Tôi đã nói là tôi làm, tôi chỉ sợ cô đau nên lộn xộn, mới mất chút thời gian để tìm kiếm vị trí hạ dao tốt nhất thôi."

"Anh đây là muốn giúp tôi lấy viên đạn ra hay là muốn chém đứt đôi tôi? Còn muốn tìm vị trí hạ dao tốt nhất nữa hả?" Tôn Cẩm Nhu run lên, vẻ mặt sợ hãi, nhìn Khâu Sơ Hạ: "Sơ Hạ cứu tôi!"

"Có nhíp không? Có thuốc khử trùng hay cồn gì không?" Khâu Sơ Hạ lướt qua Diệp Trạch Thu đi về phía bọn họ, vô cùng bình tĩnh hỏi Đổng Hạnh.

Cô vừa đi đến bên người Đổng Hạnh, tay sờ trán Tôn Cẩm Nhu, một tay khác cầm lấy dao phẫu thuật trong tay Đổng Hạnh.

Không có gì che lại nên bộ đồng phục bác sĩ hở hang không chút nào cản trở nơi lãnh địa kia, Đổng Hạnh nhìn thấy nhanh chóng đảo mắt sang một bên, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Chắc cô không phải chuyển giới chứ?"

Diệp Trạch Thu vừa thấy Đổng Hạnh nhìn thẳng, ngay lúc hắn mở miệng nói chuyện gì đi lên trên che lại mắt hắn, một tay che miệng hắn lại, khiến giọng nói Đổng Hạnh khàn khàn ồm ồm truyền ra.

Anh xoay người kéo hắn sang một bên, giọng điệu có chút phẫn nộ: "Nhìn lung tung cái gì hả!"

"Tự nó bày ra trước mặt chứ bộ, tôi có nhìn thấy gì đâu." Miệng Đổng Hạnh bị Diệp Trạch Thu gắt gao che lại, lời nói kháng nghị không rõ ràng truyền ra từ giữa khe hở các ngón tay thon dài của Diệp Trạch Thu.

Khâu Sơ Hạ lười quan tâm lòng hiếu kỳ của Đổng Hạnh, lấy đồ Hạ Thần Đông đưa qua, nhanh chóng khử trùng cho dao phẫu thuật.

Hạ Thần Đông cao hơn Khâu Sơ Hạ một chút, hắn cúi đầu là sẽ thấy phong cảnh trước ngực của cô, nên sau khi đưa đồ cho cô xong thì nhanh chóng chuyển tầm mắt sang chỗ khác, không dám nhìn cô.

Tôn Cẩm Nhu nằm trên giường nhìn thấy toàn bộ động tác của Hạ Thần Đông, khóe miệng hàm chứa niềm tự hào hài lòng cười cười, trong mắt mang theo tia đắc ý.

Khâu Sơ Hạ khử trùng dao phẫu thuật xong, cúi đầu đang chuẩn bị xé áo của Tôn Cẩm Nhu thì nhìn thấy biểu hiện đó của cô ta, lập tức biết cô ta đang vui vẻ chuyện gì, nhịn không được khẽ cười một tiếng.

Tôn Cẩm Nhu lấy lại tinh thần, tầm mắt đảo qua bộ ngực của Khâu Sơ Hạ, trợn to mắt, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, to dữ vậy!"
« Chương TrướcChương Tiếp »