Chương 110

Anh vừa xoay người lại, cúi đầu nhìn dưới đất, khóe miệng nhịn không được lại cong lên.

Trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa chua xót.

Ngọt vì cô tin tưởng mình, bảo mình đi theo. Chua vì cô vẫn luôn không đáp lại lởi tỏ tình của mình.

Rốt cuộc là sai ở đâu cơ chứ? Có phải do anh chưa làm đủ hay không?

Diệp Trạch Thu hít sâu một hơi, tự trấn an bản thân một hồi, chặng đường còn dài, thời gian còn nhiều, từng chút từng chút cưng chiều cô yêu thương cô, nhất định sẽ trở thành thói quen của cô.

Khâu Sơ Hạ đứng trong màn mưa cởϊ qυầи áo ra, giặt sạch quần áo vắt sạch rồi lau mặt và cơ thể.

Cô tắm rửa sạch sẽ thân thể xong ngửa đầu cảm thụ hạt mưa bắn lên mặt lên người một hồi, nhắm hai mắt lại thở dài một hơi.

Mở mắt ra quay đầu nhìn Diệp Trạch Thu thành thật đứng quay lưng về phía mình kia, trong lòng hơi khó chịu.

Cô biết mình có hảo cảm với anh, cũng biết anh rất thích mình, nhưng mà...

Trong màn mưa to xối xả, cô chậm rãi xoay người, khỏa thân đứng sau lưng Diệp Trạch Thu, cụp mắt một lát rồi nhìn lên bóng lưng của anh, khóe miệng khẽ nhếch, nói nhỏ: "Thật xin lỗi."

Diệp Trạch Thu đưa lưng về phía cô lại trong mưa lớn nên hoàn toàn không nghe thấy lời xin lỗi của cô, thay vào đó còn mỉm cười nói đi nói lại ba chữ.

Mỗi lần nói ra bên tai lại càng thêm hồng một ít, ba chữ đó liên tục phát ra giữa môi anh: "Anh yêu em."

Khâu Sơ Hạ duỗi tay lấy quần áo trong tay anh, dùng quần áo lúc trước lau khô, trực tiếp mặc đồng phục của bác sĩ vào nhưng không mặc nịt ngực.

Đồng phục bác sĩ có cổ rộng nên khu vực tròn trịa kia của cô như ẩn như hiện dưới lớp áo.

Khâu Sơ Hạ cúi đầu liếc nhìn bộ đồng phục bác sĩ gợi cảm, rồi nhìn chiếc nịt ngực ướt đẫm trong tay, kéo kéo cổ áo: "Chúng ta đi thôi."

Diệp Trạch Thu gật đầu, quay người lại thấy một tay cô kéo lấy cổ áo che lấy phần hoàn hảo mê người kia, cổ họng giật giật, nhanh chóng cằm lấy áo khoác và nịt ngực trên tay cô.

Mặt càng ngày càng bỏng rát, hai tai đỏ bừng, tầm mắt nhìn chằm chằm vào nơi đèn pin chiếu đến, hoàn toàn không dám nhìn cô.

Khâu Sơ Hạ nhìn dáng vẻ xấu hổ này của anh, trong lòng khẽ run, nghĩ lại đây không phải cơ thể của mình thì buồn bực thu hồi tâm tình.

Hai người đi vào phòng, mấy người Đổng Hạnh đã phơi quần áo ướt lên cửa sổ phòng bệnh, hắn đang cúi đầu nhìn Tôn Cẩm Nhu, tay cầm dao phẫu thuật đang khoa tay múa chân.

Tay Hạ Thần Đông run lên nhè nhẹ cầm đèn pin chiếu cho Đổng Hạnh, Hà Ưu Ưu ngoan ngoãn cầm đèn pin đứng ở đầu giường y như pho tượng.

Bước chân của Khâu Sơ Hạ và Diệp Trạch Thu kinh động đến mấy người trong phòng, ngoại trừ Hà Ưu Ưu ra thì ai nấy cũng quay đầu nhìn qua.

Đổng Hạnh vốn dĩ đang cầm dao phẫu thuật nhưng không dám xuống tay, chỉ vô thức nhìn thoáng ra nơi phát ra âm thanh.

Nhưng một cái nhìn thoáng qua này làm hắn ngây người đánh rơi dao lên người Tôn Cẩm Nhu khiến cô ta rên lên một tiếng.

"Nữ... nữ... nữ?" Đổng Hạnh nhìn chằm chằm Khâu Sơ Hạ kéo kéo cổ áo, nhìn tay cô có độ cong rõ ràng, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin được.