Chương 109

Diệp Trạch Thu vừa nghe Khâu Sơ Hạ bảo mình đưa cô đi tắm rửa thì nuốt nước bọt, liên tục gật đầu: "Được được, anh đi lấy quần áo cho em." Vừa nói vừa thuận tay lấy túi quần áo trong tay Đổng Hạnh đi.

Đổng Hạnh cúi đầu nhìn tay trống không, vẻ mặt xem thú lạ đánh giá bóng dáng Diệp Trạch Thu và Khâu Sơ Hạ, chờ bọn họ đi rồi thì quay đầu nhìn Tôn Cẩm Nhu, vẻ mặt tò mò hóng chuyện: "Mẹ nó, hai người bọn họ là gay ư?"

Tôn Cẩm Nhu cười ha hả, trêu ghẹo: "Không thể sao?"

Vẻ mặt Đổng Hạnh không có cách nào tưởng tượng nổi, mắt chữ A miệng chữ O: "Ồoooooo!" Còn kéo dài giọng ra.

Diệp Trạch Thu xách theo quần áo đi theo phía sau Khâu Sơ Hạ, nhìn bóng dáng trước mặt trong lòng lại bắt đầu rung động.

Vì muốn tỏ tình mà trái tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Anh đi theo cô đến cửa lên sân thượng, nhưng vẫn chưa nói gì vì sợ cô từ chối.

Thấy cô duỗi tay muốn đẩy cửa ra, vì lo lắng vết thương của cô nên nhanh chóng lướt qua cô mở cửa cho cô.

Đứng ở cạnh cửa mỉm cười dịu dàng với cô, giơ tay theo tư thế mời ý bảo mời cô vào trong.

Vừa mới mở cửa, tiếng mưa rơi lập tức truyền đến.

Không có tia chớp sấm sét gì, chỉ có tiếng mưa rơi, như toàn bộ thế giới đều được nước mưa dội rửa.

Trong đêm tối mưa to giống như sứ giả mang theo ánh sáng mà đến, khiến trong mắt Khâu Sơ Hạ toàn cảnh được bao trùm trong ánh sáng, vô cùng sáng sủa.

Như chiếu sáng cho sự khởi đầu của mạt thế hỗn loạn, khiến trái tim dần dần trầm chìm xuống.

Cơn mưa nặng hạt như thác nước, âm thanh át đi mọi âm thanh trên thế giới, thậm chí át cả tiếng gào rống của bọn zombie.

Hơi thở này của thiên nhiên có thể làm con người tạm thời quên đi những zombie đang lang thang ngoài kia.

Khâu Sơ Hạ vào cửa nhưng không đi vào trong mưa, ngược lại đứng dưới mái hiên nhìn màn mưa trước mặt.

"Bọn zombie lại bất động rồi?" Yên tĩnh nhìn một lát, cô lớn tiếng hỏi bên tai Diệp Trạch Thu để anh nghe cho rõ.

Diệp Trạch Thu cảm nhận được hơi thở nóng hổi của cô phả vào tai, không khỏi khẽ run lên, gật đầu vừa định quay đầu nói chuyện với cô nhưng Khâu Sơ Hạ còn ở bên tai anh chuẩn bị hỏi thêm vài vấn đề khác thì anh quay qua, đôi môi anh lướt qua chóp mũi của cô.

Hai người đồng thời sững sờ, rồi không hẹn mà cùng nhớ lại nụ hôn ở dưới bể bơi khi đó.

Vành tai Diệp Trạch Thu nhanh chóng đỏ rực lên, hơi hơi nghiêng đầu giả vờ tập trung nhìn mưa to.

Khâu Sơ Hạ cúi đầu thu lại những cảm xúc phức tạp trong mắt, lại hỏi: "Có phải bọn zombie lại bất động không?"

"Ừ." Diệp Trạch Thu lên tiếng, gật gật đầu nhìn trong màn mưa: "Em tắm rửa sạch sẽ trước đi rồi nói, anh lo cho vết thương của em."

Khâu Sơ Hạ mím môi cười, cầm lấy đèn pin chiếu sáng sân thượng, một đoạn ánh sáng xuyên qua màn mưa, cô đi vào trong mưa, quay người nhìn anh: "Anh muốn ngắm à?"

Bấy giờ Diệp Trạch Thu mới phản ứng lại được, ánh sáng trong mắt hơi chớp động, không để ý đến khuôn mặt đang nóng bừng lên, vội vàng xoay người trở tay cầm đèn pin chiếu sáng cho cô.