Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ

Chương 108

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chỉ cần nói vài lời thì những trận cãi nhau giận dỗi lúc trước đều tan thành mây khói, hai người giống như chị em ăn ý, nhìn nhau mỉm cười thoải mái, như đang nắm giữ chung một bí mật vậy.

Khâu Sơ Hạ và Tôn Cẩm Nhu đã nói ra hết nút thắt trong lòng, như không còn ngăn cách gì nữa, hai người tùy ý tám chuyện.

Trông Tôn Cẩm Nhu có tinh thần hơn trước nhiều.

"Mưa to lắm phải không? Thoải mái không." Theo giọng nói của Đổng Hạnh là âm thanh mở cửa cùng nhau truyền đến, nắm Hà Ưu Ưu trong tay như đang nói chuyện với cô ấy.

Tôn Cẩm Nhu vô thức ngẩng đầu nhìn qua, chớp chớp mắt khẽ nhếch môi, hơn nửa ngày mới cất tiếng được: "Búp bê Tây Dương tuyệt đẹp gì đây!?"

Khâu Sơ Hạ quay đầu, Diệp Trạch Thu và Hạ Thần Đông ở phía sau cằm đèn pin chiếu sáng Đổng Hạnh và Hà Ưu Ưu phía trước vô cùng rõ ràng.

Đổng Hạnh môi hồng răng trắng, khuôn mặt baby sạch sẽ như ánh mặt trời, đôi mắt tròn như chứa những ngôi sao lấp lánh xinh đẹp, chiếc mũi thẳng cùng với khóe môi đang cong lên thành nụ cười xấu xa, nhưng lại khiến người ta cảm thấy hắn là một cậu học sinh nhỏ đẹp trai, nhút nhát cố tình lộ ra nụ cười không hợp với độ tuổi của mình.

Hắn chỉ thấp hơn Diệp Trạch Thu và Hạ Thần Đông một ít mà thôi, chắc cũng khoảng 1m8, nắm tay Hà Ưu Ưu, khoe ra chênh lệch chiều cao dễ thương một cách hoàn mỹ.

Hà Ưu Ưu nhỏ nhắn, cao nhất chắc chỉ tầm 1m58 gì đó, mặc đồng phục y tá giống như một cô bé trộm mặc quần áo của người lớn vậy.

Hà Ưu Ưu cũng có một khuôn mặt baby, đôi mắt hạnh nhân đẹp cực kỳ, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi moo chúm chím cùng với má lúm đồng tiền, nhìn vô cùng đáng yêu.

Hình như cô ấy rất thích nghịch nước, một bàn tay ngoan ngoãn được Đổng Hạnh nắm, một tay khác quấn quanh sợi tóc còn ướt trước người.

Ngoại trừ ánh mắt không có tiêu cự ra, thì vóc dáng nhỏ nhắn cùng vẻ ngoài loli đó quả thực đúng là búp bê Tây Dương tinh xảo.

Diệp Trạch Thu và Hạ Thần Đông đi theo sau bọn họ cũng đã tắm sạch sẽ, đầu tóc vẫn còn ướt đi vào theo, mỹ nam mang theo hơi nước tiến vào phòng làm Tôn Cẩm Nhu nhìn không rời mắt.

"Tôi phản đối! Vì sao mọi người lại đẹp hơn tôi nhiều như vậy chứ? Tôi đã bước vào cuốn truyện tranh gì rồi sao?!" Tôn Cẩm Nhu suy yếu nói chuyện, tầm mắt không ngừng đảo qua quét lại mấy người trong phòng.

Đổng Hạnh cười ha hả, xoa xoa mái tóc ngắn của mình, nhướng mày với Tôn Cẩm Nhu: "Đừng có nhìn trúng anh nha, anh có người trong lòng rồi."

Tôn Cẩm Nhu liếc hắn: "Cậu chỉ là đứa nhóc mười sáu mười bảy tuổi, còn không có đẹp bằng Sơ Hạ nhà chị đâu, còn muốn làm anh nữa."

"Tôi 22 tuổi rồi! Ưu Ưu nhà tôi cũng đã 21 tuổi. Ai là nhóc chứ!" Đổng Hạnh bực bội bĩu môi, quay đầu xoa xoa mái tóc còn ướt cho Hà Ưu Ưu.

"Hai người đều hơn hai mươi rồi à? Trời ạ, anh xem anh giống một đứa học sinh cấp ba, còn chị ấy giống một học sinh trung học hơn đó." Tôn Cẩm Nhu vừa hâʍ ɦộ vừa ghen tị.

Khâu Sơ Hạ thấy Tôn Cẩm Nhu còn có tinh thần lăn lộn nên mặc kệ cô ta, đi về phía Diệp Trạch Thu, quay đầu nhìn Đổng Hạnh: "Anh lấy đạn ra rồi băng bó cho cô ấy, tôi đi tắm rửa một chút." Nói xong cô kéo Diệp Trạch Thu: "Anh cầm đèn giúp tôi."
« Chương TrướcChương Tiếp »