Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ

Chương 107

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Có đồng phục của bác sĩ và y tá, chúng ta mặc tạm trước." Đổng Hạnh thò tay vào túi trên mép giường để Khâu Sơ Hạ nhìn thấy quần áo bên trong.

"Các anh đi trước đi, nhanh chút. Vết thương của Cẩm Nhu cần xử lý gấp, không thể kéo dài thêm được nữa đâu."

Khâu Sơ Hạ nói làm mấy người liên tục gật đầu, Đổng Hạnh dắt Hà Ưu Ưu, xách túi quần áo kia rồi cầm đèn pin chiếu xuống đất, vẫy vẫy tay với Diệp Trạch Thu và Hạ Thần Đông.

Chờ đến khi hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ nữa, Khâu Sơ Hạ mới đặt đèn pin lên bàn bên cạnh giường, ngồi cạnh Tôn Cẩm Nhu sờ sờ trán cô ta, thật may là không bị sốt.

"Tôi không có bị sốt, nhưng mà có chút chóng mặt." Tôn Cẩm Nhu ngủ không sâu giấc, bị cô đè trán nên hơi hơi hé mắt ra, sợ hãi: "Tôi không dám ngủ thật."

Khâu Sơ Hạ biết cô ta lo lắng, nhìn kỹ vết thương do đạn bắn vài lần, trấn an cười cười: "Chờ lấy viên đạn ra là khỏi ngay, dù sao cậu cũng là dị năng giả nên khôi phục rất nhanh, tiểu thuyết đều nói vậy."

"Lại dám lấy lời xàm xí của tôi ra an ủi tôi." Tôn Cẩm Nhu buồn cười, nhớ tới cảnh khi thấy Khâu Sơ Hạ bị thương nên cô ấy nói vài câu xàm xàm an ủi, nhịn không được cười run lên, rất nhanh liền cau mày, như đang nhịn đau.

"Đừng có cười ngốc nữa, chờ lấy viên đạn ra rồi cười sau." Khâu Sơ Hạ dịu dàng thay Tôn Cẩm Nhu sửa sửa tóc mái, giọng điệu vô cùng dịu dàng.

Tôn Cẩm Nhu cảm nhận được sự dịu dàng của cô, hơi hé mắt nhìn cô rồi nhìn đi chỗ khác thu lại cảm xúc phức tạp, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi."

"Tôi vẫn luôn quên nói với cậu một câu." Khâu Sơ Hạ hiểu đại khái vì sao Tôn Cẩm Nhu xin lỗi, nhưng đã trốn thoát được rồi, chuyện quá khứ nên để cho nó qua.

Cô biết Tôn Cẩm Nhu đã học được một bài học, một bài học khắc sâu tận xương tủy.

"Cậu quên nói gì với tôi?" Tôn Cẩm Nhu tò mò nhìn cô, đoán thử: "Tôi đoán là, tôi tha thứ cho cậu hả?"

"Cảm ơn cậu đã cứu Trạch Thu. Nếu không phải cậu chắn đạn cho anh ấy, vị trí ngay lúc đó của anh ấy nếu không có cậu thì bây giờ viên đạn ở trong đầu anh ấy rồi." Khâu Sơ Hạ vẫn luôn muốn cảm ơn Tôn Cẩm Nhu.

Không phải ai cũng có dũng cảm đối mặt với viên đạn đang bay nhanh đến, lại dám dùng cơ thể của mình che chở cho bạn đồng hành của mình được an toàn.

"Tôi cũng không phải có hứng thú với Diệp Trạch Thu nhà cậu mới cứu anh ta đâu." Tôn Cẩm Nhu như sợ Khâu Sơ Hạ hiểu lầm, sốt ruột nói, rồi nhẹ giọng nói: "Chuyện này là do tôi mà ra, tôi phải chịu trách nhiệm chứ sao. Hơn nữa, chúng ta là đồng bọn, là đồng bọn không rời không bỏ, đúng không?"

"Ừ, đồng bọn không rời không bỏ." Khâu Sơ Hạ gật đầu thật mạnh, xoa xoa đỉnh đầu Tôn Cẩm Nhu: "Nên tôi cũng xin lỗi, lúc trước còn muốn tách ra mỗi người một ngã, bây giờ nghĩ lại tôi cảm thấy tôi đôi khi quá phiến diện rồi, cậu cần phải nhắc nhở tôi nhiều hơn đó."

"Là tôi quá thiển cận, thật ra cậu làm vậy không hề sai. Từ đây về sau cậu cũng phải nhắc nhở tôi nữa đó." Tôn Cẩm Nhu cười vui vẻ, chớp chớp mắt với Khâu Sơ Hạ, khóe miệng vẫn luôn cong.
« Chương TrướcChương Tiếp »