Chương 105

Đổng Hạnh chợt cuối người 90 độ trước mặt cô, chân thành nói: "Cảm ơn những lời nói này của anh! Tôi thật may mắn khi gặp được các anh!"

Đổng Hạnh nói xong thì đứng thẳng người lại, ánh mắt chớp chớp cảm kích nhìn Khâu Sơ Hạ, khóe miệng mỉm cười thật tươi: "Tôi sẽ là bạn đồng hành xứng đáng để anh tín nhiệm! Tin tưởng tôi!"

Nghe thấy những lời nói chân thành của Đổng Hạnh, Khâu Sơ Hạ đoán được hắn đã nghe được gì, cười gật đầu: "Chúng tôi cũng vậy."

"Kính thưa các ngài bạn đồng hành này, tôi sắp chết rồi đây này, các ngài đã bày tỏ lòng quyết tâm xong chưa?" Giọng nói hữu khí vô lực của Tôn Cẩm Nhu phá vỡ bầu không khí tràn ngập ánh sáng và ấm áp này.

Khâu Sơ Hạ và Đổng Hạnh cùng nhau cười, cô nhanh chóng phất tay với Đổng Hạnh: "Đi nhanh đi, tôi sẽ chăm sóc cho Ưu Ưu thật chu đáo."

Đổng Hạnh liên tục gật đầu, nhìn Hà Ưu Ưu, vẻ mặt vui mừng xoay người nắm lấy tay của Diệp Trạch Thu, chạy như gió: "Tôi đoán các anh cũng đã đói lả rồi, chúng ta đi nhanh về nhanh thôi."

Diệp Trạch Thu bị bàn tay ấm áp của Đổng Hạnh nắm lấy, trong lòng buồn nôn sắp chết rồi, còn bị động tác kéo chạy đột ngột kia làm anh lảo đảo vài bước, buổi theo bước chân của hắn: "Này người anh em, tôi không phải Ưu Ưu nhà anh, đừng có nắm chặt như vậy!"

Đổng Hạnh cười mỉa, hơi hơi nới lỏng tay: "Ngại quá, tôi hưng phấn quá."

Khâu Sơ Hạ lại lần nữa nhìn tiễn hai người bọn họ ra cửa, cạn lời lắc lắc đầu, rồi lại nhìn Hà Ưu Ưu, xoa xoa đầu cô ấy: "Cái tên anh trai nhỏ của cậu thật đúng là..."

Giọng nói trêu đùa của Tôn Cẩm Nhu tiếp lời Khâu Sơ Hạ: "Thương cậu đến tận xương tủy." Nói xong thì than thầm: "Có ý gì đây chứ? Bắt nạt chó độc thân là tôi sao?"

Khâu Sơ Hạ cười ha hả, liếc nhìn Hạ Thần Đông rồi nhẹ giọng trên chọc: "Cậu cũng có cơ hội thoát ế à nha."

Tôn Cẩm Nhu vừa nghe liền hiểu ý của cô, nhưng nhanh chóng đổi chủ đề: "Haizz, đói bụng quá à, tôi chỉ trông mong hai người kia về nhanh nhanh lên thôi."

Khâu Sơ Hạ biết Tôn Cẩm Nhu trông có vẻ phóng khoáng nhưng thật ra rất dễ xấu hổ, thấy cô ta chuyển đề tài nên gật đầu đồng ý: "Cậu cũng nên nghỉ ngơi một chút đi, ngủ một giấc là khá lên rồi."

"Ừ." Tôn Cẩm Nhu nhẹ theo tiếng đáp, yên lặng một lúc đột nhiên khẽ cười ha hả, ngữ khí có chút bi quan nỉ non: "Sơ Hạ, có khi nào tôi ngủ không tỉnh lại nữa không?"

Câu đó làm trong lòng Khâu Sơ Hạ căng thẳng tột đột, cũng khiến Hạ Thần Đông ở trong bóng tối tìm kiếm đầu của Tôn Cẩm Nhu, giống như vừa trấn an vừa trách cứ vỗ vỗ.

Khâu Sơ Hạ biết vết thương do đạn bắn của Tôn Cẩm Nhu có chút nghiêm trọng, hiện giờ cô ta vẫn có tinh thần là do cố gắng chịu đựng, nhẹ giọng trấn an cười: "Cậu ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ gặp được anh đẹp trai của cậu."

"Đáng ghét!" Theo sau hai chữ hờn dỗi thì hô hấp của Tôn Cẩm Nhu chợt ổn định lại, hình như không gượng được nữa nên ngủ mất rồi.

Hà Thần Đông không nói gì chỉ có thể thở dài, nên Khâu Sơ Hạ đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của hắn, như muốn trấn an lòng hắn đang bất an.