Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ

Chương 100

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô không hề phân biệt hay kỳ thị gì với những người mắc một số bệnh nào đó, ngược lại cảm thấy những người tự kỷ như Hà Ưu Ưu đắm chìm trong thế giới riêng của bản thân như vậy còn tốt hơn người bình thường nhiều, bởi vì họ đơn thuần tốt đẹp, lại còn không dong dài.

Nhưng sản phẩm đi kèm Đổng Hạnh khiến lòng người ta lo lắng không thôi.

"Tôi nói trước, dù sao chúng ta cũng thiếu một đồng đội họ Đông, tôi nghĩ chúng ta có thể chấp nhận được bọn họ." Tôn Cẩm Nhu nằm trên giường, giọng nói mỏng manh suy yếu nói một câu, nói xong thì quay đầu vào tường như thể sợ bị Khâu Sơ Hạ mắng.

Tôn Cẩm Nhu còn nhẹ giọng lẩm bẩm: "Cái tên Hà Ưu Ưu này còn khá hay."

Khâu Sơ Hạ biết máu đồng cảm của Tôn Cẩm Nhu lại dâng lên rồi, nhưng bây giờ cô không hề muốn trách Tôn Cẩm Nhu một xíu nào, bởi vì bản thân cô cũng mềm lòng.

"Tôi thấy lời đề nghị của anh không tồi, nhưng có đôi lời tôi phải nói trước." Trong bầu không khí im lặng, giọng nói dễ nghe của Diệp Trạch Thu vang lên: "Ở trong đội ngũ này Sơ Hạ là đội trưởng, tất cả mọi chuyện đều do cô ấy quyết định. Nếu ai kỳ kèo mặc cả thì đừng trách tôi trở mặt không nhận người."

Khâu Sơ Hạ không tiếng động cười cười, còn chưa kịp nói gì thì giọng nói dứt khoát của Đổng Hạnh đã vang lên: "Không thành vấn đề!"

Đổng Hạnh dứt khoát trả lời khiến Diệp Trạch Thu khẽ cười, trong giọng nói có chút không tin: "Hy vọng anh nói được thì làm được."

Khâu Sơ Hạ hít sâu một hơi, cuối cùng quyết định: "Nếu anh đồng ý thì từ đây về sau chúng ta là bạn đồng hành, bạn đồng hành cùng sinh ra tử không rời."

Cô nói tới đó rồi quay đầu nhìn về phía Tôn Cẩm Nhu trên giường, chỉ chỉ: "Cô gái nghĩa hiệp dùng mạng cứu team mình của chúng ta xui xẻo bị trúng đạn này tên là Tôn Cẩm Nhu."

Đổng Hạnh cười tươi với Tôn Cẩm Nhu, rồi chợt nhớ ra không ai thấy gì nên nhìn Khâu Sơ Hạ: "Hay bây giờ chúng ta đi mở điện trước đi được không? Vết thương bị đạn bắn kia của cô ấy với thương thế của các anh cần phải nhanh chóng được uống thuốc băng bó, không thể kéo dài thêm được đâu."

"Nếu bệnh viện mở điện lên thì có thể gặp phải nguy hiểm không?" Diệp Trạch Thu cúi đầu trầm ngâm, nhíu nhíu mày: "Bọn người bên siêu thị kia thấy rồi sao?"

Lời nói của Diệp Trạch Thu nhắc nhở Khâu Sơ Hạ, tuy nói bệnh viện cách siêu thị hơi xa nhưng khu vực này rất trống trải thông thoáng, trong đêm tối đột nhiên có ánh sáng xuất hiện rất dễ bị đối phương phát hiện.

Đến lúc đó bọn họ có đến đây làm chuyện gì đó không thì khó nói.

Đổng Hạnh giật mình nghe Diệp Trạch Thu nói, khó xử nhăng mày: "Bọn chúng nhiều người, nhiều súng lắm sao? Tôi khá quen thuộc địa hình ở đây, nếu..."

Đổng Hạnh còn chưa nói xong Khâu Sơ Hạ đã hiểu được ý của hắn, nhưng bọn họ chỉ có mấy người sao có thể đấu lại đám người hung ác còn có súng đó bằng tay không được?

Khâu Sơ Hạ dứt khoát lắc đầu: "Nhân số của bọn họ nhiều hơn chúng ta rất nhiều, súng ống đạn dược cũng không hề ít, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn."

Nói tới đây, cô hơi hơi hé môi, nhìn về phía Đổng Hạnh thành thật nói với hắn: "Hơn nữa bốn người chúng tôi vốn dĩ định đến thành phố Đông Hà, chờ đến hừng đông chúng tôi sẽ rời đi, hai người..."
« Chương TrướcChương Tiếp »