Edit: Vân Linh Nhược Vũ"Khụ khụ... việc này sao..." Khóe miệng Tống Thu Thu giật giật, tiếp tục vùi đầu uống bia, tỏ vẻ không muốn nói chuyện.
Thấy thái độ hôm nay của cô khác thường, không thèm mắng ai, cả khi Giang Lãng phản giáo cũng không nói lời nào, Lăng Phong vô cùng đau đớn nói: "Giang Lãng! Cậu nhìn đi, minh chủ của chúng ta tức đến mức không nói nên lời luôn rồi kìa!"
Tô Tiểu Đường yếu ớt nói: "Cho nên, về sau Liên Minh Cẩu Độc Thân chỉ còn ba người chúng ta hay sao?"
Giang Lãng: "Ngại quá, lại sửa thêm lần nữa, không phải ba...mà là hai."
Lăng Phong có một loại dự cảm không tốt: "Cậu có ý gì? Hai người là sao? Tớ, Tô Tiểu Đường với Tống Thu Thu là ba người mà?"
Giang Lãng thong dong đáp: "Ý của tớ là: Nếu cậu không muốn nhận chức phó minh chủ, vậy nhận chức minh chủ cũng được. Bởi vì... minh chủ của chúng ta cũng muốn thoái vị."
Tô Tiểu Đường và Kỳ Nguyệt đồng thời nhìn về phía Tống Thu Thu Thu.
Kỳ Nguyệt: "Thu Thu... thoái vị?"
Tô Tiểu Đường: "Thu Thu thoát ế?"
Tối qua cô ấy còn đang phiền muộn vì bị ba mẹ giục đi xem mắt mà?
Kỳ Nguyệt mờ mịt chả hiểu gì, ánh mắt Tô Tiểu Đường thì hơi lóe lên. Cô ấy nhìn Giang Lãng, lại nhìn sang Tống Thu Thu, đột nhiên nghĩ đến một khả năng...
Lăng Phong giống như cây cỏ yếu ớt bị vứt bỏ, lay lắt trong gió đêm: "Minh chủ.... minh chủ... cậu... cậu cũng phản giáo? Ngày cuối cùng trước khi tốt nghiệp, các người cùng nhau thoát ế, hai cậu hẹn nhau à? Ai! Rốt cuộc là ai! Là ai đào góc tường Liên Minh chúng ta! Không chỉ đào một mà đào tận hai! Đào cả minh chủ lẫn phó minh chủ! Thật không có đạo đức!"
Tô Tiểu Đường thật sự không nhìn nổi bộ dáng ngu ngốc này của Lăng Phong, nhịn không được nói: "Có một khả năng... minh chủ và phó minh chủ tiêu hóa nội bộ?"
(*) Tiêu hóa nội bộ: Ngôn ngữ mạng, chỉ những người cùng một cơ quan, đơn vị, hay nhóm bạn nào đó yêu nhau.Thật ra cô đã có dự cảm từ lâu, lúc ấy còn nói với Kỳ Nguyệt, chỉ là Kỳ Nguyệt không tin mà thôi.
Lăng Phong đang hấp hối kinh hãi ngồi bật dậy: "Cậu nói cái gì???"
Kỳ Nguyệt ngây người: "Giang Lãng với... Thu Thu?"
Dù là tiêu hóa nội bộ, cô vẫn luôn cho rằng Thu Thu có ý với Lăng Phong.
Sao lại là Giang Lãng chứ...
Nhìn dáng vẻ bất ngờ của cô, Cố Hoài tỏ vẻ không bất ngờ chút nào khi bạn gái nhà mình bất ngờ.
"Giang Lãng! Tên chết bằm nhà cậu! Cho nên tối nay không phải team building gì hết mà là Hồng Môn Yến à! Nói không ăn cẩu lương của lão Cố là vì ăn cẩu lương của cậu đúng không! Ngày thường tôi làm trâu làm ngựa mua cơm mua trà sữa cho cậu, thời điểm mấu chốt cậu lại nỡ đâm sau lưng tôi một dao!" Lăng Phong ai oán kêu rên.
Giang Lãng bất đắc dĩ thở dài: "Haiz, tớ đâu có đâm sau lưng cậu, tớ quang minh chính đại mà, cậu không thấy cũng không nên trách tớ!"
Lăng Phong vẫn không muốn tin tưởng, lắc đầu liên tục: "Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Ngày thường hai cậu không cãi nhau thì cũng đánh nhau, sao có thể ở bên nhau? Dù cậu có tà tâm, nhưng ngày thường minh chủ đại nhân không mắng cậu thì cũng đánh cậu, sao có thể có ý với cậu chứ!"
Giang Lãng tỏ vẻ không đồng tình, lời lẽ rất chi là chính đáng: "Sao lại không có khả năng? Cậu ngẫm lại đi, vì sao cô ấy không mắng người khác mà chỉ mắng tớ? Vì sao cô ấy không đánh người khác mà chỉ đánh tớ? Chắc chắn bởi vì cô ấy có ý với tớ!"
Tô Tiểu Đường: "Ặc..."
Tống Thu Thu im lặng đỡ trán, cả cô cũng nghe không nổi nữa.
Trên đầu Lăng Phong hiện đầy dấu chấm hỏi: "...???"
Nữa! Lại thêm một kẻ yêu đương mất não nữa rồi!