Edit: Vân Linh Nhược VũKỳ Nguyệt không ngờ Cố Hoài sẽ trả lời một cách quả quyết như vậy.
Cho đến nay, cô luôn cảm thấy thời gian cô và Cố Hoài quen nhau quá ngắn, cho nên khi anh chấp nhận lời tỏ tình của cô, hay lúc anh nói thích cô, cô đều cảm thấy không chân thật.
Trong lòng nghĩ vậy, miệng đã nhịn không được hỏi thành lời: "Thật ra, tớ có một thắc mắc vẫn luôn muốn hỏi cậu."
Cố Hoài: "Cậu hỏi đi."
Kỳ Nguyệt: "Cậu... thật sự thích tớ sao?"
Cố Hoài: "..."
Nhìn biểu cảm buồn rầu của cô, ánh mắt Cố Hoài hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Anh nhéo nhéo mi tâm: "Kỳ Nguyệt, thật ra không phải tớ cho rằng những điều Giang Lãng nói là không đúng, càng không phải do tớ tự tin, mà bởi vì tớ không thể... Tớ không thể chơi trò lạt mềm buộc chặt với cậu, không thể giữ khoảng cách với cậu, không thể giữ lý trí với cậu. Tớ muốn cậu luôn xuất hiện trong tầm mắt của tớ, muốn trong mắt cậu chỉ có tớ, muốn cậu chạm vào tớ, cậu có thể chạm vào bất cứ nơi nào mà cậu muốn, muốn cậu giữ chặt tớ không buông... Như vậy có tính là thích không?"
Vành tai Kỳ Nguyệt đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, Cố Hoài đột nhiên nhiệt tình như vậy làm cô có hơi choáng ngợp.
Trong một góc, Tống Thu Thu kịp thời bịt miệng Tô Tiểu Đường, bằng không đã bị lộ.
"Cậu nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?" Cố Hoài đột nhiên hỏi.
Kỳ Nguyệt gật đầu: "Tớ nhớ, lần đó cậu bắn được 0 điểm, phải chịu phạt, nên mới nhờ tớ hỗ trợ."
Cố Hoài hơi nhướn mày: "Chắc cậu đã xem qua lý lịch của tớ rồi. Cậu cho rằng... tớ sẽ phạm sai lầm đến mức không bắn trúng bia sao?"
Ban đầu Kỳ Nguyệt không biết thật, nhưng sau khi cùng Cố Hoài tham gia đấu súng, cô đã thấy những bài viết nói về trình độ bắn súng của anh ở trên mạng.
Đối với Cố Hoài mà nói, sai lầm 0 điểm là điều không thể...
"Vậy...?"
Kỳ Nguyệt càng không nghĩ ra.
Cố Hoài thở dài, dường như cũng không trông cậy vào việc Kỳ Nguyệt nghĩ thông suốt, anh nói thẳng: "Bởi vì người đó là cậu, có cần tớ nói rõ hơn không?"
Kỳ Nguyệt ngẩn người.
Cố Hoài... làm vậy là vì cô sao?
Vì cô nên mới cố ý bắn được 0 điểm???'
Câu trả lời mang tính đảo lộn này khiến cô không tài nào tin được.
Chẳng lẽ... Cố Hoài đã chú ý đến cô từ sớm vậy rồi sao?
Vào lúc này, người còn khϊếp sợ hơn Kỳ Nguyệt chính là Giang Lãng.
Giang Lãng: "Fuck! Tội nghiệp tôi lúc ấy còn đa tình, cho rằng Cố Hoài làm vậy vì muốn giúp tôi giải vây, ai dè do cậu ta muốn theo đuổi bạn học khoai tây?"
Lăng Phong: "Không phải chứ! Sớm vậy sao? Trước đó lão Cố chưa từng gặp Kỳ Nguyệt mà? Chẳng lẽ là nhất kiến chung tình?"
Tống Thu Thu: "Cho nên người động lòng trước là Cố Hoài?"
Tô Tiểu Đường: "A a a! Ngọt chết tớ rồi!"
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Kỳ Nguyệt, Cố Hoài nói tiếp: "Cậu đã hiểu chưa? Tớ cố ý bắn trượt là vì hi vọng có ba lần hẹn hò với cậu. Nếu tớ vẫn nói chưa đủ rõ, vậy tớ có thể giải thích rõ hơn. Ở ruộng thí nghiệm rộng ba nghìn mẫu, tớ nói câu kia với Triệu Dục Xuyên là vì nhìn ra anh ta thích cậu, nên giúp cậu giải vây; còn một nghĩa khác nữa chính là ý trên mặt chữ, trước kia tớ chưa yêu đương là vì thích cậu..."
"Sai lầm 0 điểm, là vì thích cậu; muốn cậu tặng chun buộc tóc, là vì thích cậu; mời cậu đi ngắm sao, là vì thích cậu; mỗi người giữ một nút thắt đồng tâm, là vì thích cậu; cùng cậu tham gia giải đấu súng, cũng là vì thích cậu..."
Cố Hoài cười khổ: "Kỳ Nguyệt, tớ cho rằng tớ đã biểu hiện đủ rõ rồi..."
Thích cậu, chưa bao giờ là ý định nhất thời cả.
Tất cả những lần tình cờ gặp gỡ mà cậu nghĩ, đều do tớ ủ mưu từ lâu.