Edit: Vân Linh Nhược VũĐối với anh mà nói, anh đã có được ánh trăng, nhưng chỉ là trăng dưới nước. Chỉ cần một hòn đá hoặc một cành cây thôi cũng có thể làm tan vỡ hư ảnh trong nước. Cho nên mỗi bước đi anh đều thận trọng, không dám tiến thêm bước nào.
Trên thực tế, anh đã vạch ra hết kế hoạch, đâu chỉ những thứ trước mặt này.
"Chuyện chúng ta yêu nhau, vào ngày đầu tiên chúng ta xác định quan hệ, tớ đã nói cho người nhà biết rồi, bao gồm cả cậu mợ của tớ nữa. Khi nào chúng ta kết hôn, làm việc ở đâu, định cư chỗ nào, họ đều sẽ tôn trọng quyết định của chúng ta."
Cố Hoài nói từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ: "Cậu đã từng gặp cậu của tớ rồi, ba mẹ tớ cũng từng giục tớ dẫn cậu về nhà chơi, nhưng tớ nói với họ rằng tớ muốn tôn trọng ý kiến của cậu. Đương nhiên, dựa theo lễ phép, tớ nghĩ tớ nên đến nhà cậu chào hỏi trước, nếu, cậu bằng lòng đưa tớ về nhà..."
Cố Hoài dừng một chút: "Kỳ Nguyệt, tớ chưa từng nói nói với cậu những chuyện này, không phải vì tớ chưa có kế hoạch cho tương lai, mà tớ sợ sẽ tạo áp lực cho cậu. Dù sao chúng ta chỉ mới yêu nhau không lâu... Nhưng tớ không nghĩ đến chuyện, tương lai của cậu... trước nay đều không có tớ."
Lời của Cố Hoài khiến Kỳ Nguyệt đột nhiên cảm thấy mình giống như một tên cặn bã vậy.
Kỳ Nguyệt vội giải thích: "Sao lại không có cậu chứ! Tớ cũng đã nói cho chú hai biết vào sáng hôm sau, chú hai của tớ... chú ấy cũng không có ý kiến gì..."
Có điều luôn lải nhải với cô rằng làm con gái phải rụt rè một chút.
Nhưng cô lại không nghe lọt tai chữ nào...
"Hơn nữa tớ đương nhiên đã nghĩ đến chuyện tương lai rồi! Nghĩ rất nhiều rất nhiều! Nhưng tớ giống cậu, cũng suy xét đến việc chúng ta chỉ vừa yêu nhau, không có cơ hội nói về những vấn đề chuyên sâu... Thật ra tớ đã lén suy xét về nó rất lâu..." Kỳ Nguyệt yếu ớt nói.
Giọng điệu của Cố Hoài hơi lạnh: "Kết quả mà cậu suy xét chính là chia tay?"
Kỳ Nguyệt nghẹn họng. Tuy rằng không dám thừa nhận, nhưng trên thực tế, khả năng có xác suất cao nhất mà cô đoán đúng là chia tay...
"Cố Hoài, nói thật... Nếu cậu muốn chia tay, tớ không có lý do gì để giữ cậu lại cả. Tương lai và tiền đồ của cậu rất rộng mở, tớ không thể ích kỷ làm cậu chậm trễ." Sắc mặt Kỳ Nguyệt có chút buồn buồn.
Cố Hoài nhìn cô: "Vậy... nếu cậu có thể ích kỷ thì sao?"
"Có thể ích kỷ..." Kỳ Nguyệt siết tay, im lặng thật lâu.
Cuối cùng, cô vẫn mở miệng: "Nếu có thể ích kỷ... Tớ đương nhiên... đương nhiên không muốn chia tay!"
Kỳ Nguyệt hít sâu một hơi, ánh mắt càng thêm kiên định: "Cố Hoài, tớ biết nói vậy thật sự rất ích kỷ, nhưng tớ thật sự không muốn chia tay với cậu."
Lời vừa dứt, Kỳ Nguyệt đột nhiên bị kéo vào một vòng ôm ấm áp.
Bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của Có Hoài: "Vậy thì cứ ích kỷ đi."
Kỳ Nguyệt im lặng trong chốc lát rồi hỏi ngược lại: "Cố Hoài, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? Tình hình hiện tại của chúng ta sẽ gặp nhiều trở ngại không xác định, cho dù biết rằng có thể không có kết quả, cho dù biết rõ ở bên tớ là lãng phí thời gian, cậu vẫn muốn chọn tiếp tục sao?"
Cố Hoài trả lời không chút do dự: "Tớ sẽ chọn tiếp tục, vẫn luôn nắm tay cậu, nhiều hơn giây nào thì hay giây ấy, đến khi không giữ được cậu nữa mới thôi. Kỳ Nguyệt, tớ không muốn vì một tương lai không xác định mà từ bỏ thời khắc hiện tại ở bên cậu, đối với tớ mà nói, lựa chọn này không cần suy xét."