Chương 278: Đợt dưa cuối cùng

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Thấy Kỳ Nguyệt thẹn thùng lôi kéo người ta vào rừng cây, Tống Thu Thu đỡ trán, quả thật không còn mặt mũi mà.

Nhưng mà hộ Nguyệt cuồng ma* Tống Thu Thu nghe Giang Lãng nói vậy, không cần nghĩ ngợi đã phản bác ngay: "Rõ ràng tôi thấy Cố Hoài kéo Nguyệt bảo nhà tôi!"

(*) Hộ Nguyệt cuồng ma: bênh vực Kỳ Nguyệt vô điều kiện. Được chỉnh từ câu hộ thê cuồng ma (không phân biệt thị phi đúng sai, cưng chiều vợ vô điều kiện)

Giang Lãng khó tin: "Cậu dám trợn mắt nói dối thế à? Đúng là phá hủy nhân tính, chôn vùi đạo đức!"

Đúng là Kỳ Nguyệt động tay trước thật, nhưng thế thì sao chứ, cô ấy đương nhiên phải bênh vực bạn thân của mình rồi, cho dù đối phương có là đại thần cũng không được.

Lăng Phong liếc Giang Lãng, thở dài khuyên nhủ: "Ôi trời đừng cãi nhau nữa, ai chủ động quan trọng lắm sao? Cho dù lão Cố bị người ta kéo đi, tớ thấy cậu ta cũng rất vui, tớ khuyên cậu tốt nhất đừng xen vào việc của người khác!"

Giang Lãng nghẹn họng: "...Cậu sáng suốt hơn rồi đấy!"

"Không sáng suốt thì phải làm sao bây giờ?" Lăng Phong nói xong, cười đáp vỗ vai Giang Lãng: "Không sao không sao! Lão Cố thoát ế thì vẫn còn cậu đội sổ với tớ mà!"

Giang Lãng hơi nhướn mày, ý vị thâm trường nhìn Lăng Phong: "Ừ, không sai, anh đây cho cậu đội sổ!"

Tô Tiểu Đường phấn khích đề nghị: "Này này! Sắp tốt nghiệp rồi, mọi người muốn ăn đợt dưa cuối cùng không?"

"Ăn dưa? Đúng vậy!" Tống Thu Thu sáng mắt.

Toàn trường đều chú ý đến tình trạng yêu đương của Cố Hoài với Kỳ Nguyệt mà không biết được tiếng gió gì, trên diễn đàn trường cũng có mấy bài dự đoán kết quả tình yêu của hai người, bọn họ thân cận đến mức có thể nắm được thông tin trực tiếp, không ăn quả dưa này có phải tổn thất lớn không?

Lăng Phong nhìn hai người: "Hai cậu có chắc sẽ không ăn cẩu lương ngập mồm không?"

Tô Tiểu Đường: "Mặc kệ mặc kệ! Cẩu lương cũng không sao! Tôi thích nhìn couple của tôi yêu đương đó! Trước lúc tốt nghiệp, tôi phải tận mắt thấy couple tôi đu được happy ending!"

Giang Lãng: "Chậc, hai kẻ yêu đương mất não có gì đâu mà xem! Dẫn tôi theo, tôi cũng phải xem!"

Cuối cùng, ba người đều nhịn không được đi theo Tô Tiểu Đường cùng ăn dưa.

...

Bên bờ hồ.

Dưới ánh mặt trời, mặt hồ lóng lánh, hai con thiên nga trắng thân mật dựa sát vào nhau, gió nhè nhẹ từ rừng cây thổi qua, cách đó không xa, bức tường đỏ cổ điển được bao phủ bởi hoa hồng leo.

Không hổ là hồ tình nhân của đại học A, quả thật là nơi thích hợp để hẹn hò.

Chỉ tiếc, vào lúc này nội tâm Kỳ Nguyệt không có chút thơ mộng nào, chỉ có hiu quạnh và dày vò.

"Ừm... Cố Hoài, khi nào cậu rời trường vậy?" Kỳ Nguyệt thử thăm dò.

"Một số thí nghiệm vẫn chưa hoàn thiện, nhưng sớm thôi, chắc khoảng tháng sau." Cố Hoài đáp.

"Ồ..." Kỳ Nguyệt thất thần gật đầu, "Vậy tháng sau cậu phải nhậm chức rồi."

"Cậu thì sao, khi nào thì về?" Cố Hoài hỏi.

Kỳ Nguyệt đá đi đá lại một hòn đá ven đường: "Chắc cũng tầm tháng sau, công văn bổ nhiệm văn phòng xóa đói giảm nghèo của thôn đã được ban hành rồi."

Cố Hoài nhìn cô: "Cậu có kế hoạch gì không?"

Nhắc đến chủ đề này, Kỳ Nguyệt nhất thời nhiều lời: "Có chứ, thật ra tớ lên kế hoạch lâu lắm rồi, lần trước về thôn, tớ có trao đổi vài lần với trưởng thôn và chủ nhiệm văn phòng xóa đói giảm về những suy nghĩ của tớ, trừ khách du lịch ra, tớ cảm thấy bây giờ còn một mô hình kinh doanh mới rất phù hợp với thôn của tớ, gọi là Nông trường chung."