Edit: Vân Linh Nhược VũKỳ Nguyệt nhớ khoảng thời gian mình mới về nhà, khi ấy quan hệ giữa cô và Kỳ Trăn mặc dù có hơi căng thẳng, nhưng không đến mức không thể dung hòa như bây giờ.
Cô phát hiện Kỳ Trăn có vẻ rất thích chụp ảnh, hồi đó cô thường thấy Kỳ Trăn hay nhân lúc không có ai cầm điện thoại đi chụp khắp nơi, khi bị cô bắt gặp, Kỳ Trăn sẽ bảo cô giữ bí mật đừng nói cho ba mẹ biết.
Có lần sinh nhật của Kỳ Trăn, cô dùng tiền thưởng mình dành dụm được mua cho nó một chiếc máy ảnh. Lúc ấy tuy Kỳ Trăn bày ra vẻ chê bai, nhưng sau này cô phát hiện nó bảo quản chiếc máy ảnh ấy rất tốt, mặc dù ít khi dám lấy ra chụp ảnh, nhưng thường xuyên lén lấy ra để lau chùi.
Có một dịp nghỉ hè, Kỳ Trăn cùng bạn học đi du lịch, chụp rất nhiều ảnh, còn in những tấm ảnh đó đóng thành một album ảnh rất đẹp.
Không bao lâu sau, trong một cuộc thi, Kỳ Trăn phạm một sai lầm lớn, sau trận đấu ấy nó với ba đã xảy ra một trận tranh chấp lớn.
Cô ở ngoài nghe thấy Kỳ Vạn Lý mắng Kỳ Trăn không hoàn thành trách nhiệm của mình, mắng mẹ quá nuông chiều nó.
Sau đó, cô thấy cuốn album ảnh du lịch kia bị cắt vụn nằm trong thùng rác.
Từ đó về sau, cô không bao giờ thấy Kỳ Trăn chụp ảnh nữa.
"Kỳ Nguyệt, chị biết tôi hâm mộ chị đến mức nào không?" Kỳ Trăn nhìn về phía Kỳ Nguyệt, trên mặt lộ ra vẻ ghen tị, "Chị muốn làm gì thì làm cái đó, muốn bắn thì bắn, không bắn nữa thì đi làm nông... Không cần để ý người khác nói gì... cũng không sống vì ước mơ của người khác..."
Kỳ Nguyệt nghiêm túc đáp: "Có thể tôi tự do hơn thật, nhưng từ khi tôi bắt đầu có nhận thức, vị trí ba mẹ của tôi luôn bị bỏ trống. Có lẽ cô không biết, hồi bé tôi thường đánh nhau với người khác vì bị chế giễu là cô nhi không có ba mẹ. Cho dù sau đó tôi được về nhà, được sống chung với ba mẹ, nhưng tôi vẫn giống như một vị khách, lúc nào họ cũng nghiêng về phía cô, mỗi khi lên sân đấu, ánh mắt họ đều dõi theo cô, điểm này, tôi tin cô sẽ không chối được."
Kỳ Trăn mấp máy môi không nói gì, Kỳ Vạn Lý và Vu Thục Hoa cũng rơi vào trầm mặc.
Kỳ Nguyệt: "Trên thế giới này không có ai luôn luôn có được mà không phải trả giá, cô lấy được sự quan tâm yêu thương của họ, tất nhiên cũng sẽ bị tình yêu của họ trói buộc, bị trói buộc vốn dĩ là một biểu hiện của tình yêu."
Kỳ Nguyệt dừng một chút, ánh mắt lạnh lùng: "Về phần cô nói bị bọn họ trói buộc, phải từ bỏ thứ mình thích nhất. Nhưng nếu cô ghét bắn như vậy, sao ban đầu lại không nói?"
Vợ chồng Kỳ Vạn Lý nghe vậy thì cũng dõi mắt về phía Kỳ Trăn.
Vu Thục Hoa: "Đúng vậy, Trăn Trăn, sao con không nói với ba mẹ? Nếu con nói con không thích bắn, ba mẹ sẽ không miễn cưỡng con mà."
Kỳ Trăn cười châm chọc, giọng điệu có chút kích động: "Nói? Con nói thế nào? Chẳng lẽ con chưa từng nói sao? Con từng nói vô số lần, con nói con không thích, kết quả thì sao? Ba, mỗi lần như thế ba đều trách con lười biếng sợ mệt không chịu kiên trì, nói con có phúc mà không biết hưởng, nói Kỳ Nguyệt sức khỏe không tốt muốn học cũng học không được, nhưng con có sức khỏe tốt lại không biết quý trọng..."
"Mẹ, còn mẹ thì sao? Mẹ nhịn ăn để mua cho con những trang bị tốt nhất, để con được đến sân huấn luyện tốt nhất, mỗi ngày đều nói với con rằng nhà chúng ta không khá giả, nhưng đập nồi bán sắt cũng phải giúp con vào đội tuyển quốc gia, gặp người khác đều khoe rằng sau này con sẽ thắng giải vô địch thế giới, mẹ để con cảm thấy nếu con không chăm chỉ huấn luyện, nếu con làm phụ lòng hai người, vậy thì con sẽ mang tội ác tày trời!"