Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bất Lương Quân Hôn

Chương 71: Nếu như…..

« Chương Trước
Edit: Mẹ Mìn

Nhà họ Trầm.

Trầm Thanh Thu lo lắng đứng ở

một

bên, nhìn Trầm Mạt đọc bức thư Mễ Kiều để lại, sau đó mong chờ mong hành động tiếp theo của ông.

Lấy thân phận của Trầm Mạt là tổng tư lệnh quân đội thành phố J, muốn vận dụng quan hệ để chặn lại hộ chiếu của

một



gái, quả thực dễ như trở bàn tay. Nhưng mà Trầm Mạt chỉ bày ra vẻ hơi hơi suy nghĩ,

không

để ý đến vẻ mặt lo lắng của con

gái, gọi vài cuộc điện thoại, sau đó

không

nói

được

một

lời chờ người khác hồi

âm.

Trầm Thanh Thu vài lần muốn mở miệng hỏi về Mễ Kiều.



nói

muốn xuất ngoại dự thi, Trầm Mạt nghĩ như thế nào? Nhiều lần muốn hỏi mà

không

mở nổi miệng, bởi vì sắc mặt Trầm Mạt lúc này, chưa bao giờ ngưng trọng như thế.

Trong lòng bọn họ đều



ràng, Mễ Kiều bây giờ vẫn còn quân tịch, lại là Đại tiểu thư chưa biết ra ngoài xã hội như thế nào, vạn nhất bị người ta lừa gạt,

thì

biết làm thế nào? Huống hồ, ở trong trường quân giáo



có biểu

hiện

rất tốt.

hiện

tại



đang

là liên trưởng, nếu kiên trì cố gắng, đến khi tốt nghiệp

côsẽ

có con đường rộng mở. Hơn nữa Vương Văn Yến còn

đang

để tên



đứng đầu danh sách đề cử kết nạp đảng.

Sau

một

lúc lâu, tiếng điện thoại vang lên, cả người Trầm Mạt cùng Trầm Thanh Thu đồng thời ngẩn ra.

"Alô,

nói, như thế nào?"

"Thủ trưởng, công ty văn hóa biểu diễn nghệ thuật Tinh Nghệ mà ngài

nói

là với quy mô quốc tế, có mặt ở Đông Kinh, New York, Thành phố J, Hán Thành, Madrid, Thụy Sĩ.Công ty quản lý rất nhiều ngôi sao lớn. Công ty con ở Mỹ kết hợp cùng đài truyền hình địa phương WK tổ chức

một

cuộc thi giọng hát hay. Người bên sân bay cho biết, ngày hôm qua có bán ba vé cho ba người là Nhạc Khải Phong, Mễ Kiều, Lam Phỉ Phỉ, ba người là cùng nhau mua chung

một

chuyến bay, mà Nhạc Khải Phong, chính là CEO của công ty văn hóa biểu diễn nghệ thuật Tinh Nghệ. Lam Phỉ Phỉ là trợ lý của

anh

ta."

Hai mắt Trầm Mạt nhíu lại, nhếch môi, rốt cuộc thở ra

một

hơi, lập tức mở miệng: "Ba vé bán ra ngày hôm qua là chuyến bay nào, khi nào

thì

bay?"

"Ba người bọn họ

hiện

tại

đã

thông qua cửa kiểm tra an ninh, nửa giờ sau máy bay cất cánh."

"Còn có nửa giờ?"

Tiếng

nói

của Trầm Mạt giống như nỉ non tự

nói: "Ta

đã

biết."

Nghe xong điện thoại, ông thản nhiên nhìn về phía Trầm Thanh Thu.

"Bức thư Kiều Kiều viết đều là tình hình thực tế, người đưa

nói

đi

là CEO của công ty, con

không

cần lo lắng. Nó

đã

lớn, có suy nghĩ của chính mình là khó tránh khỏi."

Trầm Thanh Thu nghe thấy Trầm Mạt

nói

như vậy, hai hàng lệ liền chảy ra.

"Con bé này, ngoại ngữ lại

không

tốt, chuyện lớn như vậy, cũng

không

nói

cho con

một

tiếng! Hu hu~"

"Được rồi được rồi, với Mễ Duệ, con nhớ lựa lời

nói



ràng với nó. Chuyện của Kiều Kiều cùng Nghê Trần cứ để nó qua

đi, con cũng đừng

nói

cho Mễ Duệ biết. Cha nghĩ, Kiều Kiều lựa chọn xuất ngoại, tất nhiên cũng là muốn chấm dứt đoạn tình cảm này."

Lời

nói

vừa dứt,

một

chuỗi

âm

thanh dồn dập của giày da quân dụng gõ

trên

sàn nhà lọt vào tai hai người.

Trầm Nghê Trần như bị điên vọt vào trong phòng, thấy Trầm Mạt cùng Trầm Thanh Thu, câu

nói

đầu tiên chính là: "Kiều Kiều

thật

sự

đi

rồi?



ấy để lại thư cho con, là có ý gì?!"

Ánh mắt Trầm Mạt lạnh bạc thản nhiên nhìn thẳng vào mặt Trầm Nghê Trần, đem bức thư còn lại ở

trênbàn đẩy sang cho Trầm Nghê Trần. Biết dụng ý Mễ Kiều rời

đi, cho nên nội dung bức thư, Trầm Mạt

không

có ý định vạch trần.

Trầm Nghê Trần xé mở phong thư, lấy ra chiếc nhẫn ngọc lục bảo Phỉ Thúy, trong lòng

một

trận khủng hoảng cùng thê lương. Đầu ngón tay chậm rãi mở ra lá thư, chữ viết của Mễ Kiều

không

được đẹp lắm đập vào phải mắt

anh, nét chữ của

cô,

anh

sẽ

không

nhận sai.

"Tiểu Trần Trần, em

đi

rồi. Em vẫn tưởng rằng,

thật

sự

có thể giống như lời Trương Ái Linh

nói,

khôngvần biết thế giới điên đảo thế nào, chỉ cần có

anh

bên cạnh. Nhưng khi trái tim em bị thương, em mới phát

hiện, chỉ có

anh

bên cạnh thôi cũng vô dụng. Bởi vì

anh

không

thể đại biểu cho toàn bộ thế giới. Em tình nguyện

không

cần nhận được hoa hồng vào lễ tình nhân hàng năm, cũng muốn mỗi ngày cùng

anh

tay trong tay ngắm ánh tà dương, nhìn mặt trời lặn, tắm trong ánh nắng chiều, mười ngón tay đan vào nhau. Tình

yêu, chính là là muốn ở bên nhau lâu dài, muốn

nói

cho mọi người biết, muốn quang minh chính đại. Cho nên, trong lúc đó, chúng ta có xa cũng

không

thể thành khoảng cách, tình

yêu

của chúng ta, cũng

không

phải em vẫn khát khao muốn có. Còn có chính là, em cẩn thận suy nghĩ

thật

lâu. Hơn nữa còn cha mẹ chúng ta,

thật

sự

có thể mặc kệ sao? Em

đi

rồi, Tiểu Trần Trần, đứa con trong bụng em

sẽ

xoá sạch, em

không

thể để con mang tội mà

đi

vào thế giới này. Kỳ

thật,

anh

cũng biết rất



ràng, đứa bé này

anh

không

thể có,

không

phải sao?

thật

có lỗi, lần đầu tiên viết thư cho

anh, có chút

nói

năng lộn xộn.

anh

tự chăm sóc mình

thật

tốt, em

sẽ

bỏ qua hết mà sống vui vẻ, cũng mong

anh

tuân thủ lời hứa, hết thảy mạnh khỏe! Mễ Kiều."

Trầm Nghê Trần có chút

không

dám tin, đem bức thư này đọc đến hai lần, lập tức đem nó xé thành mảnh

nhỏ.

"Kiều Kiều bây giờ ở đâu? Các người có tìm được



ấy hay

không?"

Hai ngày nay, điện thoại di động của Mễ Kiều vẫn tắt máy. Nha đầu kia, rốt cuộc có biết hay

không,

anhcũng sắp phát điên mất rồi?

Trầm Thanh Thu sững sờ ở

một

bên

không

nói

lời nào.

Trầm Mạt lạnh nhạt thở hắt ra.

"Sân bay. Nó muốn

đi

nước Mỹ."

Nghe vậy, hai tròng mắt Trầm Nghê Trần lập tức

hiện

lên

một

tia sáng, xoay người liền chạy ra ngoài.

"Đứng lại!"

Trầm Mạt hét lớn

một

tiếng, khí thế làm Trầm Thanh Thu cũng hoảng sợ.

"Đồ mất dậy, Mễ Kiều phải

đi

là do nó lựa chọn, huống chi

hiện

tại nó

đã

qua khỏi cửa kiểm tra an ninh, máy bay lập tức

sẽ

cất cánh, ngươi

đi

cũng

không

gặp được nó! Hôm nay nếu ngươi bước ra khỏi cửa này, về sau liền vĩnh viễn

không

cần trở về nữa!"

Trầm Nghê Trần nghiêng nửa mặt, đưa lưng về phía Trầm Mạt, bình tĩnh nghe xong, lựa chọn như trước,

không

quay đầu lại, chạy vội

đi

ra ngoài!

- - ---

Thanh

âm

trong veo của tiếp viên hàng

không

vang lên: Chuyến bay từ Thành phố J bay đến thành phố New York nước Mỹ

sẽ

lập tức cất cánh, mong quý khách thắt chặt dây an toàn.

Trong

không

khí, tựa hồ còn tràn ngập hương thơm của Trầm Nghê Trần.

Nhắm mắt lại, Mễ Kiều cười yếu ớt, khóe miệng khẽ cong lên, cái mũi hít hít, lại quật cường

không

muốn quay đầu,

không

muốn để cho nước mắt rơi xuống.

"không

cần miễn cưỡng chính mình, liếc mắt nhìn lại

một

lần cuối cùng

đi."

Nhạc Khải Phong giống như thầy giáo, khoan dung và cảm thông. Ngồi ở bên cạnh

cô,

anh

chỉ cần lướt mắt

một

cái liền có thể biết trong lòng



đang

nghĩ gì.

Ngước đôi mắt trong veo như nước hồ thu lên, Mễ Kiều cảm kích nhìn

hắn, cuối cùng, vào lúc máy bay cất cánh, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh

nhỏ, cuối cùng Mễ Kiều cũng nhìn thoáng qua thành phố nơi



đã

sinh ra và lớn lên, nơi



luôn khắc ghi trong tim mình.

Lúc Trầm Nghê Trần lái xe đuổi tới sân bay, máy bay mang theo Mễ Kiều

đã

sớm cất cánh bay lên.

anh

ảo não lấy ra visa, hộ chiếu

đã

được chuẩn bị từ trước. Nhớ lại lúc

anh

đi

mua vé máy bay để

đi

Mỹ,



nhân viên bán vé

đã

nói

cho

anh

biết, tên

anh

đã

bị đưa vào danh sách cấm xuất.

Trầm Nghê Trần kinh ngạc sửng sốt

một

chút, sau đó liền sáng tỏ.

Ngoại trừ Trầm Mạt quyền cao chức trọng ra, ai còn có thể có bản lãnh như vậy?

Nhìn qua cửa sổ sát, người

đi

qua lại đông vui tấp nập, đôi mắt Trầm Nghê Trần đỏ lên, đứng sừng sững như

một

pho tượng.

Nếu như ngày khai giảng đó,

anh

không

cường bạo Mễ Kiều; Nếu như đêm đó, Mễ Kiều trèo tường ra gặp

anh, hỏi

anh

có muốn có con hay

không,

anh

đừng

nói

hai chữ *không

muốn* ; Nếu như lần cuối cùng gặp mặt,

anh

đừng đưa hộ chiếu cùng visa cho

cô; Nếu như….. Vô số hối hận cùng chua sót làm

anh

tê tâm liệt phế, như bị xé rách thành từng mảnh

nhỏ.

anh

cỡ nào hy vọng, nếu

thật

sự

có thể thay đổi được kết quả, nếu hết thảy có thể cho tới bây giờ,

anhmong thời gian có thể quay ngược lại......

Hoàn quyển 1!
« Chương Trước