Edit: Mẹ Mìncô
nói
với Trầm Nghê Trần,
cô
muốn hai ngày, chuẩn bị tốt mọi việc, lại để cho
anh
đặt trước vé máy bay. Trong tay
đang
cầm visa cùng hộ chiếu, ánh mắt Mễ Kiều ngưng lại
trên
mặt Trầm Nghê Trần
mộthồi lâu.
"Tiểu Trần Trần, chỉ cần em vĩnh viễn vô tâm vô phế, ngây ngô cười,
anh
sẽ
luôn mạnh khỏe, phải
không?"
Sơ Thần màu vàng sáng mờ hạ, Trầm Nghê Trần con ngươi đen oánh lượng.
"Phải! Đây là mục tiêu
anh
suốt đời phấn đấu!"
Bỗng nhiên, Mễ Kiều quay sang
anh
hé miệng cười, đôi mắt tròn to tràn đầy phong tình. nhìn Trầm Nghê Trần nhìn vẻ mặt ngây ngô của
cô
như si như say. Bỗng nhiên trong lòng cảm thấy
một
chút bất an. Mí mắt tựa hồ nhảy vài cái.
"Kiều Kiều, ngoan ngoãn ở trong trường học, chờ em chuẩn bị tốt, liền gọi điện thoại cho
anh. Em
hiệntại
không
thể chạy loạn,
không
thể
đi
cao
đi
thấp, bởi vì em
không
phải chỉ có
một
mình, mạng của em, là của Bảo Bảo, cũng là của
anh."
anh
cảm thấy hôm nay Mễ Kiều tựa hồ có chút
không
thích hợp, nhưng mà Trầm Nghê Trần
không
biết là
không
đúng ở chỗ nào.
anh
không
nghĩ là do tâm tình mình quá mức mẫn cảm mà lo được lo mất, ảnh hưởng đến cảm tình.
anh
biết, tính mạng
cô
so với
anh
còn quan trọng hơn!
Trời biết,
hắn
so với cái gì đều phải quý trọng
cô!
"Tốt lắm, đừng ngây ngốc đứng đây nữa, ta
đi
vào
đi."
Vừa muốn xoay người, Mễ Kiều
trên
vai nóng lên, ngoái đầu nhìn lại, cũng
không
dám nhìn mặt
anh.
một
thân hình trong bộ quân phục màu lam
đi
lên, bên tai là lời
nói
sủng nịch mà ôn nhu.
"Cũng
không
biết nửa đêm ngày hôm qua em ra bằng cách nào,
anh
làm giấy ra vào cho em, em
đi
vào bằng cổng chính
đi!"
Trong lòng run lên, Mễ Kiều cầm giấy ra vào
trên
tay mơ hồ có chút run run. Người đàn ông này đối với
cô, vì sao vĩnh viễn đều như vậy cẩn thận săn sóc, làm
cô
không
biết phải như thế nào cho đúng?
"Cám ơn. Em
đã
biết."
nói
xong,
không
hề lưu lại thêm
một
giây, Mễ Kiều cũng
không
quay đầu lại chạy
đi.
Sương sớm làm bóng dáng Mễ Kiều như mờ như ảo, thân hình cao gầy cũng bị vẽ thành
một
bức tranh trừu tượng tuyệt mỹ.
Trầm Nghê Trần
thật
sâu ngóng nhìn thân ảnh Mễ Kiều dần dần
đi
xa, có chút đăm chiêu.
Chỉ hận chính mình
không
thể sớm sinh ra hai năm, sớm liền tiếp nhận quân quyền, kia
anh
còn có cái gì đáng sợ e ngại? Cũng
không
như bây giờ, để Mễ Kiều chịu ủy khuất, mang theo bụng bầu cùng
anhlưu lạc nơi đất khách.
- - ---
Mễ Kiều ngoái đầu nhìn lại trong chốc lát. Tránh thoát người duy trì trật tự tìm tra, chờ đến lúc tiếng chuông vào lớp vang lên xong, lúc này mới mua chén trà sữa nóng, cầm ở trong tay, vừa uống vừa hướng phòng ngủ
đi
về.
cô
tinh tế nhìn quanh nơi mình sinh hoạt hai tháng qua, trước kia chưa bao giờ cảm thấy tự hào khi mình học ở đây. Nhớ lại lúc ở trong chăn nghịch trộm máy tính do Trầm Nghê Trần đưa cho bị bạn học bắt gặp, còn có này trư bằng cẩu hữu,
cô
lơ đãng nhìn lên năm chữ « trường quân giáo Tây Sơn », ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Ngón tay xoa chính mình quân trang, dọn dẹp từng bộ, thường phụcmùa hè, mùa đông, quần áo trong, áo dài tay, ngắn tay, còn có quân phục khi quân huấn, đai lưng, vớ chân, quân hàm đỏ tươi, ánh mắt Mễ Kiều có chút ướŧ áŧ.
không
nghĩ tới quân doanh có tác dụng lớn như vậy, làm
cô
thay đổi bản tính, từ
một
cô
gái
phản nghịch biến thành
cô
gái
ngoan ngoãn nghe lời, còn là liên trưởng.
Than
nhẹ
một
tiếng,
cô
mang
đi
một
bộ sĩ quan sáo trang, còn lại,
cô
cất hết vào hành lý
không
dùng được, sau đó, nhận thức còn
thật
sự
thực ngồi vào bàn bắt đầu viết thư.
cô
viết hai bức thư.
một
cho Trầm Thanh Thu,
nói
cô
đi
nước Mỹ tham gia thi thi tuyển, muốn bà
không
cần lo lắng. Đến nước Mỹ rồi,
cô
sẽ
liên lạc về.
một
phong thư cho Trầm Nghê Trần, Mễ Kiều lưu luyến rút ra chiếc nhẫn ngọc lục bảo Phỉ Thúy, sau lại nhớ đến, tại sao trước đây vẫn cảm thấy nó nhìn quen mắt,
thì
ra là có nhìn thấy mẹ
cô
đeo vài lần. Chiếc nhẫn được nhét vào trong phong thư gửi cho Trầm Nghê Trần, cầm nó trong tay mà thấy nặng trịch như lòng
cô
vậy. Tim đau như bị hàng ngàn vết đâm.
Chớp chớp ánh mắt, Mễ Kiều
không
nghĩ lại ở lâu, thay đổi
một
bộ thường phục xinh đẹp, cuối cùng
mộtlần hướng về phía gương cười cười, tiêu sái bước
đi
giữa nhiều ánh mắt hâm mộ, thẳng cửa mà
đi.
anh
đáp ứng rồi, chỉ cần
cô
cứ như vậy vô tâm vô phế ngây ngô cười,
anh
liền cảm thấy tất cả đều mạnh khỏe.