Edit: Mẹ MìnNhà hàng Italy.
Nhạc Khải Phong dù có hứng trí nhìn chằm chằm Mễ Kiều. Phần thịt bò bít tết của
hắn, bên trong có
một
quả trứng trứng gà,
đã
bị Mễ Kiều
không
chút khách khí "Cướp lấy", phần của Lam Phỉ Phỉ cũng bị lấy mất, hơn nữa còn
một
quả của chính mình, bữa cơm này, tổng cộng
cô
ăn ba quả trứng.
Quần áo, là nhãn hiệu nổi tiếng của Đức, Nhạc Khải Phong
sẽ
không
nhìn lầm, hơn nữa chính
hắn
cũng rất thích nhãn hiệu này.
Giầy, là nhãn hiệu của Italy, Nhạc Khải Phong cũng
sẽ
không
nhìn lầm.
Hơn nữa lúc trước Mễ Kiều hào phóng bỏ ra ba trăm trăm ngàn, ha ha, ba trăm ngàn đó ở trong mắt
hắn
chính là tiền trinh, nhưng mà tổng hợp lại tất cả, Mễ Kiều thấy thế nào cũng là tiểu thư danh gia mới đúng. Như thế nào mà ăn uống lại như hổ đói, làm người ta cũng
không
nhẫn tâm mắng
cô?
Nhạc Khải Phong hơi hơi nhíu mi. Lúc bị Mễ Kiều "Cướp lấy" quả trứng gà, bị dao dĩa của
cô
chạm vào đồ ăn, cho nên
hắn
hoàn toàn
đã
không
có khẩu vị. Tuy nhiên, sắc đẹp của
cô
gái
trước mắt cũng có thể thay cơm, làm
hắn
lơ đãng muốn nhìn thấu, muốn đoán được, thậm chí, muốn nắm giữ.
Sau khi ăn xong, Mễ Kiều
nói
cô
còn có việc phải
đi, sau đó cùng Lam Phỉ Phỉ trao đổi số điện thoại di động, rồi gọi xe chạy
đi.
Nhạc Khải Phong ngồi ở
trên
xe quay về công ty con, thế nhưng trong miệng sung sướиɠ khẽ hừ giọng, hoàn toàn quên công việc đau đầu cần xử lý phía trước.
"Ha ha,
thật
sự
là
một
cô
gái
kỳ quái. Rất thú vị."
Nhạc Khải Phong cố tự
nói, lập tức phân phó Lam Phỉ Phỉ: "Ngày đó
cô
tham gia chương trình ca nhạc đường phố đó có ghi hình lại
không
?"
Lam Phỉ Phỉ ngẩn người, lập tức đưa ra điện thoại di động của mình.
Nhạc Khải Phong vẻ mặt ghét bỏ, nháy mắt,
không
có tiếp nhận.
"Về văn phòng, gửi vào mail cho tôi."
"Vâng."
"Đúng rồi,
cô
tìm
một
người đại diện
thật
tốt, sau đó cùng
đi
Mỹ. Tìm
không
được
thì
tự mình làm
đi!"
nói
xong, Nhạc Khải Phong nhìn chằm chằm lại đôi mắt mở to kinh ngạc của Lam Phỉ Phỉ
nói: "cô
ấy
sẽđến, nhất định
sẽ
đến."
Năm tháng đổi thay, mỗi người đều có con đường
đi
của riêng mình. Mà Mễ Kiều, ngồi trong xe taxi, thế nhưng lại mờ mịt,
không
biết
đi
về đâu.
Trường quân giáo Tây Sơn sao?
cô
nghĩ, có lẽ Trầm Nghê Trần tìm
cô
không
được, nhất định
sẽ
ở đó chờ
cô. Trầm gia sao? Giờ này đáng ra
cô
phải ở trong trường học, bị mệnh lệnh cấm ra ngoài ngày, vậy
cô
làm thế nào mà ra ngoài được? Thành phố F sao? Trở về tìm cha, tìm
yêu
thương trong vòng tay cha
cô, nhưng mà, chuyện tình
yêu
của
cô
và Trầm Nghê Trần
đã
khiến cho trong nhà
không
được yên ổn, ngay cả trong trường học cũng có nhiều lời đồn đãi,
cô
như thế nào còn mặt mũi
đi
gặp cha?
Bàn tay
nhỏ
bé xoa xoa bụng, cái mũi đau xót, vừa muốn khóc.
cô
ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn mọi người
đi
lại tấp nập, Mễ Kiều bỗng nhiên cảm thấy hâm mộ bọn họ. Hâm mộ bà lão bán trứng luộc trong nước trà, thức khuya dậy sớm mà vẫn cười, hâm mộ bà dì bán bánh rán cùng chồng bà bán sữa đậu ngay bên cạnh.
"cô
gái, vòng vo ba vòng, rốt cuộc
cô
muốn
đi
nơi nào?"
Phía trước, truyền đến giọng bác lái xe
không
kiên nhẫn.
Mễ Kiều thở dài, khuôn mặt thanh lệ
nhỏ
nhắn
hiện
lên
một
tia u buồn.
"Trường quân giáo Tây Sơn."
Cúi đầu, lấy điện thoại di động ra, ngày hôm qua, sau khi xem hết số tin nhắn của Trầm Nghê Trần,
côđã
đem di động đổi sang chế độ im lặng, nay lại điều chỉnh trở về như trước, phát
hiện, trong khoảng thời gian này,
không
có
một
tin nhắn nào chưa đọc.
Như thế nào,
anh
cũng buông tha cho
cô?
Cảm giác muốn ói lại dâng lên, Mễ Kiều yên lặng thừa nhận. Đây là con
yêu
nhắc nhở
cô,
cô
nên vì con
yêu
mà lo lắng đến cuộc sống của hai mẹ con.
Di động rung lên, là Trầm Thanh Thu gọi đến.
Mễ Kiều trong lòng tự biết, là phúc
không
phải họa, là họa tránh
không
khỏi.
"Alo, mẹ."
"Kiều Kiều? Con ở nơi nào? Sao lại biến mất cả đêm như vậy? Tối hôm qua con ở cùng Nghê Trần sao? Kiều Kiều à, con
không
thể hồ đồ, nó là cậu con! Là cậu ruột của con! Kiều Kiều, mẹ rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể làm con tỉnh lại, Kiều Kiều, đừng làm mẹ lo lắng có được
không? Con
hiện
tại ở nơi nào hả?"
Nước mắt cứ vậy rớt xuống dưới.
Tất cả mọi người đều
đang
nói, tình
yêu
có bao nhiêu sai trái, bao nhiêu xằng bậy. Nhưng mà,
cô
bỏ ngoài tai hết thảy, chỉ vì chạy theo cái bóng của
anh. Nhưng mà,
sự
thật
lại như
một
nhát dao đâm sâu vào tim
cô, tỷ như, con
yêu, phải làm thế nào để lo cho con
yêu
một
tương lai tốt đẹp, làm thế nào để sinh con mới là quan trọng nhất.
Hồi tưởng lại thời
cô
còn học trung học, là
một
đứa trẻ phản nghịch, tùy hứng làm bậy, chọc cho cha mẹ đau đầu thở dài, lo lắng rơi lệ, Mễ Kiều liền cảm thấy hổ thẹn.
hiện
tại, vào trường quân giáo, lại làm ra chuyện như vậy, đối mặt với tiếng khóc bi thương nức nở đau khổ cầu xin mẹ ở đầu bên kia điện thoại, Mễ Kiều bỗng nhiên ý muốn tát mình
một
cái
thật
đau.
thì
ra, khi trưởng thành,
đã
hiểu chuyện, nghĩ lại những việc trước kia mình
đã
làm, nó lại đau đớn đến vậy. Nếu trưởng thành là
một
loại xinh đẹp đau đớn, vậy
cô
đã
chân chính hiểu
rõ.
"Mẹ, con
đã
biết. Mẹ
không
cần khổ sở, ngày hôm qua con gặp
anh
ấy để
nói
chia tay, về sau, chúng con
sẽ
không
gặp lại."
Nhìn lên bầu trời qua cửa thủy tinh,
một
mảnh tối tăm mờ mịt. Có lẽ, chỉ có những đám mây ở giữa
không
trung mới có thể hiểu được cái gì chính là nghiêm túc vĩnh viễn. Mà những sinh mệnh
nhỏ
bé dưới bầu trời này, cũng chỉ có thể ở chân
thật
thừa nhận, giấc mộng vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.
Vừa mới xuống xe,
đi
chưa được hai bước, cánh tay liền bị
một
lực lớn giữ chặt.
Mễ Kiều
không
có quay đầu, chóp mũi sớm
đã
quanh quẩn hơi thở quen thuộc của người đàn ông
côyêu.
"Kiều Kiều!
anh
xin lỗi!
anh
sai lầm rồi~"
Trầm Nghê Trần từ phía sau Mễ Kiều gắt gao ôm lấy
cô, làm nũng vùi đầu vào cổ
cô, ánh mắt quyến luyến, vòng ôm ôn nhu, còn có hơi thở ấm áp, tiếng gọi như kéo Mễ Kiều
đang
trìm đắm trong đau khổ về với hạnh phúc, làm
cô
lại trìm đắm trong đó.
cô
quay đầu, xoay người.
không
hề đề cập tới chuyện tối hôm qua, gằn từng tiếng.
"Lần trước,
anh
làm cho em visa với hộ chiếu đâu rồi?"
Trầm Nghê Trần đột nhiên như được tắm gió xuân, nở nụ cười tươi rói.
"Ở đây, ở
trên
xe. Chúng ta
đi
ngay hôm nay sao?"
Lần trước mua hai vé bay
đi
Los Angeles, bị
anh
hoãn lại, nếu hôm nay muốn
đi,
anh
còn phải gọi điện thoại hỏi xem có còn vé
không
nữa.
Đương nhiên, Mễ Kiều hỏi
anh
như vậy, khẳng định là
đã
xem qua tin nhắn
anh
gửi cho
cô, cho nên tha thứ cho
anh, nguyện ý cùng
anh
giữ nguyên kế hoạch bỏ trốn.
Ánh mắt sủng nịch liếc liếc vào bụng Mễ Kiều
một
cái, bình thường, bây giờ còn chưa nhìn thấy gì, nhưng mà, Trầm Nghê Trần lại cảm thấy, nơi đó ký thác toàn bộ tình
yêu
cùng hạnh phúc của
anh.
"không
phải, khả năng hôm nay
không
còn kịp rồi. Em chỉ là muốn nhìn
một
chút mà thôi, nếu
không,
anh
đưa cho em
đi, em muốn tự mình giữ nó,
không
lo
anh
làm mất."
"Nha đầu ngốc, làm sao có thể làm mất,
anh
vẫn để ở trong xe."
Ánh mắt Trầm Nghê Trần chưa từng dời khỏi khuôn mặt cùng bụng Mễ Kiều, trong lòng thầm gọi tên
côđầy chua xót.
"anh
đưa cho em được
không, em muốn tự mình giữ."
Trầm Nghê Trần bật cười, ngón tay thon dài búng
nhẹ
lên chóp mũi
cô.
"Ha ha,
thật
sự
là tính trẻ con.
anh
đưa cho em là được.