Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bất Lương Quân Hôn

Chương 60: Mễ Kiều, em đừng bỏ anh!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Mẹ Mìn

Trèo tường.

Mễ Kiều đêm nay muốn nhìn thấy Trầm Nghê Trần nên nhất định



phải ra ngoài.

Theo trí nhớ lần lượt đảo qua từng ngóc ngách trong trường quân giáo Tây Sơn, rốt cuộc, Mễ Kiều cũng nhớ ra

một

góc

nhỏ

gần nhà tắm cạnh sân bóng rổ. Chỗ đó tường cao ước chừng 2m, Mễ Kiều cũng cao hơn 1m70, chỉ cẩn kê thêm mấy tảng đá, chắc chắn

sẽ

trèo lên được.

Chẳng qua, nếu lúc này

đi

ra ngoài, ngày mai trở về như thế nào?

Bàn tay khẽ đặt lên bụng mình,

trên

mặt Mễ Kiều tràn đầy ngọt ngào. Muốn mang theo Bảo Bảo

đi

gặp ba ba, còn phải nghĩ đến ngày mai gì chứ? Tương lai của



cùng Trầm Nghê Trần, vốn chẳng phải

không

thấy ngày mai hay sao?



thật

sự

làm theo ý muốn của mình.

Trong bóng đêm,

một

thân hình

nhẹ

nhàng, y phục thường ngày, cộng thêm đôi giày chơi bóng, mông lung mà xinh đẹp, mặt hướng vào tường, lưng quay ra ngoài.

Mễ Kiều vừa

nhẹ

nhàng nhẩy xuống, liền có

một

chiếc xe mầu đen chạy đến.

"Bạn học,

đi

chỗ nào? Tôi tính rẻ cho!"

Thấy



bất động, lái xe còn

nói: "Ha ha, tôi thường hay đón mấy học viên trèo tường trốn ra. Hôm nay muộn rồi,

không

nghĩ lại gặp may. Nếu



đi

xe tôi, tôi tính rẻ cho

cô!"

Mễ Kiều sửng sốt, nhớ tới trước lúc trèo tường,



lại dễ dàng kiếm được mấy cục gạch như vậy liền bật cười, sau đó cố ý

đi

vòng đến đầu xe, nhìn xem biển số xe, lại trước mặt lái xe lấy ra điện thoại di động, ghi lại biển số xe.

Đây là cách tự bảo vệ mình mà cha Mễ Kiều

đã

dậy

cô. Chỉ cần là

một

mình gọi xe, nhất định phải đem biển số xe ghi nhớ, hơn nữa phải cho lái xe nhìn thấy



đã

ghi lại biển số xe. Như vậy, mới

không

bị người xấu lừa bịp.

Lái xe buồn cười, chở Mễ Kiều chạy về hướng quân khu J.

Đoạn đường này cũng

không

ngắn,



trả 150 ngàn ( hi hi…Mình tính tiền việt.) Vẻ mặt Mễ Kiều hưng phấn, thầm nghĩ, sau khi Trầm Nghê Trần biết được chuyện này,

sẽ

vui sướиɠ kích động giống

cô.

Tim đập rộn rã,

thật

vất vả



mới đến được cổng quân khu, vậy mà



được lính gác cổng cho biết là

không

thể vào được.

Vì giữ cho tâm tình được thoải mái, vì Bảo Bảo trong bụng được phát triển trong môi trường tốt nhất, lúc này đây, Mễ Kiều

không

có tức giận, cũng

không

có nhẩy lên ba thước cao.



lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trầm Nghê Trần.

Chỉ chốc lát sau, điện thoại thông.

"Alo, Kiều Kiều, sao muộn vậy còn

không

ngủ?

đã

12 giờ rồi."

Mễ Kiều nghe ra ý sủng nịch cùng thương tiếc trong lời

nói

của Trầm Nghê Trần, cảm thấy mỹ mãn, khóe miệng cong lên.

"Em ở, ờ… cổng quân khu, hi hi…,

anh

có thế

nói

cảnh vệ cho em vào

không?"

"Ha ha, đừng đuà,

thật

hay giả?"

Trong tiềm thức, Trầm Nghê Trần cảm thấy

không

có khả năng,

không

nói

đến việc trước kia Mễ Kiều

không

bị cấm túc,



cũng chưa

một

lần đến phòng

anh. Bây giờ,

anh

không

vào được trường quân giáo Tây Sơn, mà Mễ Kiều cũng bị cấm túc,

không

được phép ra ngoài, như vậy xem ra, việc



đến đây lại càng

không

thể.

"thật

mà, em đưa điện thoại,

anh

nói

chuyện với cảnh vệ nhé!"

Mễ Kiều vui vẻ đưa điện thoại di động cho cảnh vệ, nhướng mày.

"Trầm tham mưu trưởng mới tới của

anh

muốn cùng

anh

nói

chuyện!"

Cảnh vệ bán tín bán nghi tiếp nhận điện thoại,

nói

hai câu, rồi tắt máy đưa lại cho

cô.

Mễ Kiều sửng sốt, đây là ý gì?

"Thủ trưởng

nói, muốn



đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích, thủ trưởng tự mình đến đây đưa



đivào!"

Cảnh vệ đem điện thoại trả lại cho Mễ Kiều,

nói

một

câu lạnh như băng, sau đó tiếp tục đứng nghiêm quân tư, như cây tùng cây bách trăm năm đứng sừng sững

không

ngã.

Tự mình tới đón sao? Hắc hắc, Mễ Kiều trong lòng càng vui hơn.



còn tưởng rằng,

anh

sẽ

bảo cảnh vệ dẫn



vào!

Thời gian lạnh lùng trôi, lướt qua lòng bàn tay, có thể lưu lại rất nhiều dấu vết. Những ngón tay nắm chặt, lưu lại dấu vết trong lòng bàn tay. Trong người, mỗi

một

giọt máu đều vì

yêu

mà sôi trào.

Gió thu lạnh, mặt trăng lưỡi liềm,



trông mong,



chờ đợi,



dõi mắt mong chờ,



nhớ, chỉ vì muốn nhìn thấy

anh

lập tức xuất

hiện, nắm tay

cô, mang



đi

cùng

anh

trên

con đường đời.

đã

là giữa đêm, ánh sáng nhợt nhạt,

một

thân hình con

gái

đang

từ từ

đi

đến.

Mễ Kiều vì trông mong mà mỉm cười, nụ cười dần dần cứng ngắc ở khóe môi, dần dần tan rã.

"Mễ Kiều? Làm sao



có thể đến đây?

không

phải



đang

ở trường quân giáo Tây Sơn sao?"

trên

mặt Chung Lan lộ



vẻ kinh ngạc, dừng bước, khó hiểu đặt câu hỏi.

Mễ Kiều lạnh giọng, ánh mắt như băng tuyết ngàn năm.

"Tôi cũng

đang

muốn hỏi

cô. Hơn nửa đêm, sao



có thể ở trong này?"

Vốn, Chung Lan được điều phối đến đây làm thư ký cho Trầm Nghê Trần, ngày mai chính thức nhận việc, nhưng vì trong lòng



ta

đang

vui mừng hớn hở, buổi chiều muốn đến sớm gặp Trầm Nghê Trần báo danh. Trầm Nghê Trần rất là đau đầu, đem thông báo chuyển công tác của Chung Lan xem lại, phát

hiện

là do nhân

sự

quân khu điều động, vì thế kêu Chung Lan tạm thời ở lại, trước tiên

anh

đi

gặp trưởng phòng nhân

sự

can thiệp. Kết quả, cái vị trưởng phòng kia căn bản

không

để Trầm Nghê Trần vào mắt, thậm chí còn

nói, nếu muốn can thiệp vào việc điều động công tác của hắn, chờ Trầm Nghê Trần làm lãnh đạo quân khu rồi

nói

sau. Trầm Nghê Trần

thật

lòng

không

muốn thấy Chung Lan, vì thế lại tìm quan hệ khác, rốt cuộc cũng đem Chung Lan dời khỏi

anh.

Nhưng mà Chung Lan

không

cam lòng, vẫn dây dưa, vì thế kéo dài tới bây giờ chưa chịu rời

đi.

Việc này đó, làm sao Chung Lan lại có thể để Mễ Kiều biết?

"Tôi,

hiện

tại tôi là thư ký của Trầm tham mưu trưởng,

anh

ấy tăng ca, tất nhiên tôi phải ở bên cạnh."

Mễ Kiều hít

một

ngụm khí lạnh, có chút

không

dám tin.

Chung Lan

không

cùng



nói

thêm cái gì,

đi

qua

cô,

đi

thăẳng ào cổng đơn vị.

Mễ Kiều dùng sức túm lấy cánh tay



ta,

không

thuận theo

không

buông tha: "nói

cho



ràng!

côkhông

phải giáo viên sao, sao lại đến đây làm thư ký?"

Chung Lan ai oán liếc liếc mắt Mễ Kiều

một

cái, nũng nịu đứng lên cầu xin tha thứ: "Mễ Kiều,



nhẹchút,

không

cần túm tôi nha, tôi

đang

mang thai,



đừng đẩy tôi!"

Lần này, Mễ Kiều lại kích động, hai tay càng gắt gao túm lấy Chung Lan, dùng sức lay



ta: "cô

nói

cái gì?! Ai là cha đứa

nhỏ?



nói

xem!"

"Kiều Kiều!"

Tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng đến, Trầm Nghê Trần chạy chậm đến chỗ Chung Lan cùng Mễ Kiều, nhìn khuôn mặt

nhỏ

nhắn của Mễ Kiều

đang

nổi cơn thịnh nộ, còn có vẻ mặt ủy khuất của Chung Lan,

không

khỏi chau mày.

anh

lôi kéo Mễ Kiều

nói: "Chúng ta vừa

đi

vừa

nói, đây là cổng doanh trại, ảnh hưởng

không

tốt."

nói

xong,

anh

lại quay về phía Chung Lan

nói: "Em cũng lại đây!"
« Chương TrướcChương Tiếp »