Trầm Nghê Trần còn chưa kịp nói gì thì
Trầm Mạt đã vọt lên, vung tay đấm thẳng vào mặt anh. Quả là gừng càng già càng cay!
Sự việc diễn
ra quá nhanh, ai cũng không kịp trở tay, nhất là ba anh sĩ quan đi cùng Trầm Mạt, ai cũng
há hốc mồm kinh ngạc nhìn
Trầm Nghê Trần bị đấm lùi mấy bước, khóe môi có chút
sưng đỏ rướm
máu.
“Thủ trưởng! Thủ trưởng!”
Như không cam lòng, Trầm Mạt lại hướng Trầm Nghê Trần
vung tay. Lúc này, ba anh sĩ quan mới kịp phản ứng, cùng nhào lên ngăn đón
Trầm Mạt, trong đó, có một anh đỡ lấy
Trầm Nghê Trần.
“Anh! Đồ nghịch tử!”
Trầm Mạt ôm
ngực, há hốc mồm thở hổn hển.
“Anh đã cam đoan với tôi thế nào? Đã nói chắc chắn như thế nào? Vậy mà kết quả đâu?
Kết quả là anh tự tay đẩy chị anh vào bệnh viện!”
Phù phù….
Tự biết đuối lý, Trầm Nghê Trần chủ động quỳ xuống mà không một lời biện bạch.
Xung quanh chỉ là một mảnh
trắng xóa thê
lương làm nổi bật lên bảng đèn “Giải phẫu” màu đỏ lạnh lùng.
“Anh
tính làm
tôi thành người
đầu bạc tiễn kẻ
đầu xanh sao?”
Trầm Mạt mặt xám như tro tàn nhìn chằm chằm vào cửa
phòng giải phẫu. Mọi biểu tình, phản ứng của ông, Trầm Nghê Trần đều xem ở trong mắt.
Hiện
tại, ông chỉ là một người cha già lo lắng cho con mà không phải là một vị quân nhân đức cao vọng trọng như bao ngày. Nhìn ông như vậy, tim anh như bị dao cắt.
Một
lúc lâu sau, cửa phòng giải phẫu rốt cuộc cũng mở, một cô y tá bước ra.
Trầm Nghê Trần liền đứng dậy ngăn đón cô ấy, muốn hỏi gì đó nhưng lại không thốt nên lời.
Như hiểu ý, cô y tá thản nhiên cười nói,
“Đã vượt qua kỳ nguy hiểm, tuy không có gì nghiêm trọng nhưng bệnh nhân có bệnh tắc nghẽn cơ tim bẩm sinh, nhất định phải tránh những việc kí©h thí©ɧ đến tâm tình bệnh nhân.”
Nói xong, cô y tá liền bưng khay rời đi.
Trầm Nghê Trần còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì sau lưng lại
truyền đến giọng nói
cứng cáp, sắc bén đầy
chất vấn của Trầm Mạt,
“Đã đến nước này, anh còn không tính cùng nó
nhất đao lưỡng đoạn*sao?!”
(* ý là một lần cắt đứt)
Hai mắt khép chặt, Trầm Nghê Trần ưu thương siết chặt
nắm tay, mặc kệ những chiếc móng tay đang cắm sâu
vào da thịt.
Anh không thể mở miệng nói những lời này với
Mễ Kiều, càng không thể nào để cô rời khỏi thế giới của anh. Cô sáng chói tựa như ánh
mặt trời xuyên thấu trái tim anh, làm cho thế giới của anh đều tràn ngập sắc xuân thuần khiết. Không có cô, anh chẳng có gì cả, thế giới chỉ là một màu đen tối với những cảnh
hoang vu tựa như sa mạc, phẫn
nộ tựa như cuồng phong
và lạnh giá tựa như băng
sương!
Chỉ cần dùng đầu
ngón chân để nghĩ, anh cũng có thể biết, lúc này,
Mễ Kiều đang rúc mình trong chăn đợi anh trở về.
Trong lúc nhất thời, Trầm Nghê Trần liền lâm vào trầm
tư. Nhớ lại những ký ức tốt đẹp, những nụ cười ngây thơ, những lời ngon tiếng ngọt cùng những nụ hôn say đắm triền miên, lòng anh càng thêm nặng nề.
Cô trong sáng, tốt đẹp như vậy, anh làm sao có thể mở miệng được đây?
Lúc này, Trầm Thanh Thu được vài cô y tá đẩy ra. Sắc mặt bà đã tiều tụy đi rất nhiều.
Theo sau là bác
sĩ, vừa
nhìn thấy Trầm Mạt, ông ta liền chủ động báo cáo tình hình. Tuy đứng kế bên nhưng Trầm Nghê Trần cái gì cũng không nghe được, toàn bộ tâm trí anh đều bị vây hãm bởi những ký ức cùng cảm xúc
thê lương.
Chẳng
biết từ lúc
nào, mọi người đều bỏ đi, trước cửa phòng giải phẫu chỉ còn lại hai cha con bọn họ.
“Anh hãy trực tiếp nói với
Kiều Kiều là bệnh tim của mẹ nó đã tái phát, hơn nữa, còn vì chuyện của anh và nó mà tái phát!”
Dứt lời, Trầm Mạt liền tặng cho Trầm Nghê Trần một ánh mắt sắc bén, hừng hực khí thế
như ưng rồi lạnh lùng phất tay bỏ đi.
Tâm chợt nặng trĩu, Trầm Nghê Trần cô đơn trở về
khách sạn. Khi đối diện với ánh mắt lo lắng, tràn đầy chờ mong của người con gái mình yêu, lòng anh càng thêm
chua sót.
“Tiểu Trần Trần, anh đi lâu thế!”
Mễ Kiều vừa nói vừa xốc chăn lên, mặc kệ thân thể lõα ɭồ của mình, cô lao nhanh vào lòng Trầm Nghê Trần.
Dưới ánh đèn nhá nhem, cảnh xuân trước mắt càng thêm
mị hoặc, quyến rũ. Hầu kết bất giác giật giật, Trầm Nghê Trần đưa tay khẽ xoa lên tấm lưng trần của
Mễ Kiều. Từng đường cong, xúc cảm như khiến xui anh phạm tội.
“Tiểu Trần Trần, anh bắt em đợi lâu như vậy, em phải
phạt anh thế nào
đây?”
“Đừng!
Kiều Kiều…”
Trầm Nghê Trần chợt cứng người khi bàn tay bướng bỉnh của cô khiến nơi nào đó của anh bành trướng nhanh chóng. Anh đang giãy dụa, đang dày vò trong chính nội tâm của mình nhưng cô lại không hề hay biết, còn thản nhiên
ngẩng đầu nhìn anh cười quyến rũ, tay càng ra sức vuốt ve.
Rõ ràng anh đã phản ứng, đã cứng rắn cực kỳ nhưng sao anh lại kiềm chế? Nhìn biểu tình của anh, Mễ Kiều càng thêm khó hiểu, rốt cuộc anh đang do dự cái gì, ẩn nhẫn cái gì đây?
Lòng
có chút hờn giận, Mễ Kiều
đột nhiên kiễng chân, trực tiếp áp môi mình lên môi
Trầm Nghê Trần khiến anh ngây ngẩn cả người. Ngay lập tức, Mễ Kiều liền giơ tay ôm
chặt cổ anh,
mãnh liệt xâm nhập khoang miệng anh, biến nụ hôn đằm thắm thành một
nụ hôn cuồng nhiệt, say đắm.
So với
Trầm Nghê Trần, kỷ thuật hôn của
Mễ Kiều có vẻ thành thạo hơn
rất nhiều. Cô chủ động đưa lưỡi càn quét
khoang miệng anh, càng ngày càng lớn mật, đánh bay những dày vò, giãy dụa trong anh không
sót một mảnh.
Bất quá, do thân thể cô đang lạnh dần lên nên anh chợt bừng tỉnh. Lo lắng cô sẽ sinh bệnh, anh liền vội vàng ôm cô lên giường, đắp chăn cho cô.
“Kiều Kiều, anh
có chuyện
muốn nói với em.”
Nhưng ai ngờ, Mễ Kiều càng chiến càng hăng. Không để anh có thời gian suy nghĩ, cô xoay người đè anh dưới thân rồi phủ chăn đắp kín đầu, ngăn cách hoàn toàn hai người với thế giới bên ngoài.
“A!”
Không
thể nhịn được nữa,
Trầm Nghê Trần thét lên một tiếng,
triệt để mất hết
lý trí, dùng lực xoay người khoá chặt cô dưới thân,
bá đạo mãnh liệt mang theo chân thành cùng tuyệt vọng, hung hăng muốn cô, cùng cô rơi vào hố sâu
tội lỗi.
……
Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Trầm Nghê Trần mới
đình chỉ yêu thương. Anh lặng lẽ hút thuốc, ngắm nhìn người con gái mình yêu ngủ say.