Chương 5: Mời đến đội duy trì trật tự!

Chu Chí Dũng đi rồi, hai chân Mễ Kiều liền mềm nhũn, tê liệt ngã xuống giường, vì không muốn để Chu Chí Dũng nhìn ra sơ hở, cô cơ hồ đem hết khí lực toàn thân ra gắng gượng.

Nằm nghĩ một thời gian, khi đã điều chỉnh tốt tâm tình, Mễ Kiều nhàn rỗi thay quân trang đi tham quan ký túc xá. Cô phát hiện một bản thông báo của ký túc xá 21 được dán ở hành lan.

Trường quân đội phân chia cũng không khó hiểu, mỗi ký túc xá là một đội. Mễ Kiều ở ký túc xá 21, tức thuộc đội 21. Trong trường, tổng cộng có ba trăm tám mươi nữ tân binh, toàn bộ đều ở cùng một ký túc xá, gồm hai liên đội, từ tổ 1 đến tổ 22 là liên đội 1, còn lại là liên đội 2. Mỗi tổ từ 6 đến 12 người.

Bình thường, chính trị viên và đội trưởng của đội nữ binh là một nam một nữ phối hợp. Bọn họ sẽ ở cùng ký túc xá với đội của mình, chia làm một tả một hữu ở hai đầu cầu thang.

Theo bản thông báo, Mễ Kiều đã biết đội trưởng của cô tên Trầm Nghê Trần, chính trị viên tên Vương Văn Yến.

“Trầm Nghê Trần?”

Mễ Kiều lầm bầm lầu bầu, cảm thấy tên này rất đẹp.

Trên người không có tiền, Mễ Kiều chỉ có thể cầm phiếu cơm đến căn tin ăn. Nhìn khung cảnh xa lạ, cùng hàng nghìn bộ quân trang giống nhau lay động trước mắt, Mễ Kiều bỗng cảm thấy cô độc, bất lực. Nhớ lại chuyện bị cường bạo trong văn phòng Chu Chí Dũng, lại ở địa bàn ông ngoại cô, tại sao cô phải chịu ủy khuất như vậy. Mễ Kiều cắn răng, luôn luôn kiêu ngạo như cô, đáy mắt bỗng có sương mù mông lung.

Mễ Kiều thề, cho dù phải đào ba thước đất, cũng phải tìm cho được người đàn ông đó.

Vừa rời căn tin, Mễ Kiều vừa bỏ hai tay vào túi quần, huýt sáo chuẩn bị về ký túc xá, bỗng sau lưng vang lên tiếng xe máy càng ngày càng gần. Cô

quay đầu, thấy một chiếc xe máy quân dụng dừng ngay trước mặt. Trên xe có hai người, một người đang đứng, súng cầm trong tay, còn một người thì ngồi phụ trách lái xe. Trên đầu bọn họ đội một chiếc nón màu trắng, quân trang màu xám, ở tay áo thêu một dòng chữ màu trắng thật to, nhìn rất bắt mắt: Duy trì trật tự.

Mễ Kiều hơi hơi nhíu mi, duy trì trật tự? Mấy chữ này sao nghe quen quen? Cô còn chưa kịp phản ứng, đã phát hiện có cả đám người vây xung quanh cô, nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp họa, tựa như cô là con khỉ trong vườn bách thú, tùy ý để họ đùa giỡn.

“Nhìn cái gì! Có cái gì đẹp mặt?!”

Mễ Kiều quát về phía đám người, ai ngờ những người đó càng cười lớn hơn, tụm lại đi sang một bên, hoặc tránh ở trong góc, hoặc đứng dưới tán cây lẳng lặng quan sát.

Mễ Kiều cau mày, không hờn giận quét mắt nhìn một vòng, rồi buồn bực rời đi.

Một cánh tay lực lưỡng với dòng chữ

“Duy trì trật tự”

vươn ra, chặn đường cô.

“Tân binh, cô thuộc đội nào?”

Mễ Kiều không thèm để ý tới anh ta.

“Tân binh, quân trang của cô trái với quân kỷ nghiêm trọng, mời cô điều chỉnh lại quân trang của mình.”

Mễ Kiều oán hận trừng mắt nhìn anh ta, rồi cúi đầu nhìn quân trang của mình. Vì thời tiết quá nóng bức, Mễ Kiều đã cuốn ống quần lên đến đầu gối. Nhìn khẩu súng lục trong tay anh ta,

Mễ Kiều thở dài, nhẫn nhịn cúi người bỏ ống quần xuống.

“Như vậy có thể đi?”

Lời nói khıêυ khí©h, Mễ Kiều nhìn thẳng vị duy trì trật tự trước mắt. Im lặng trong chốc lát, vị duy trì trật tự liền nhảy xuống xe, đến gần Mễ Kiều nói:

“Đội 21, tân binh Mễ Kiều phải không? Mời cô lên xe, tôi sẽ báo cho đội trưởng của cô đến đội duy trì trật tự đón cô về.”

Mễ Kiều vừa nghe, mắt liền trợn tròn, đây là có ý gì? Cô theo bản năng dõi theo ánh mắt của vị duy trì trật tự, nhìn xuống ngực áo mình, tuy trên đó không có ảnh chụp, nhưng tên họ cùng phân đội đều được ghi rất rõ ràng.

Trong đầu bỗng nhớ tới lời dặn của Chu Chí Dũng, nếu cô bị đội duy trì trật tự bắt, anh ta cũng không giúp được gì.

“Ca ca!”

Mễ Kiều bỗng dịu giọng, hai tay ôm lấy cánh tay của vị duy trì trật tự, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu cầu xin.

“Ca ca, em là tân binh, hôm nay mới đến báo danh, vừa mới đến chẳng lẽ anh liền muốn bắt người ta đi?”

Buổi trưa, ánh nắng gắt gao chiếu thẳng xuống tán cây ngô đồng đang theo gió lay động trên đầu bọn họ. Không thể không nói, Mễ Kiều thật sự rất đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ai oán, khiến không ai đành lòng cự tuyệt.

Cứ như vậy giằng co trong chốc lát, vị duy trì trật tự dứt khoát giơ lên gỡ hai vòi bạch tuộc của Mễ Kiều ra, mặt không đổi sắc nói,

“Cô là tân binh do ai tuyển vào? Chẳng lẽ chưa từng học qua quân kỷ ở quân đội địa phương sao?”

Mễ Kiều sửng sốt, vấn đề này, cô thật đúng là không có cách nào trả lời anh ta. Bản thân thi rớt vào trường cao đẳng, ngay cả điểm sàn cũng không đạt, cũng chưa từng học quân kỷ, cô chỉ trực tiếp bị đưa vào trường quân đội Tây Sơn thôi.

“Ca ca!”

Không thể giải thích, Mễ Kiều đành tiếp tục mè nheo.

“Mời đi.”

Vị duy trì trật tự thiết diện vô tư nói một câu, lập tức nhanh tay giúp cô mở thùng xe dự bị ra, ý bảo cô leo lên.

“Trước kia, do cô đã không học tốt quân kỷ, nên tôi không thể không nhắc nhở cô, cản trở đội duy trì trật tự thi hành nhiệm vụ sẽ trực tiếp bị đuổi học.”

Hôm nay, thật đúng là một ngày xúi quẩy!

Mễ Kiều oán hận nhăn cái mũi, cực kỳ không tình nguyện ngồi lên ghế dự bị. Tiếng mô-tơ mạnh mẽ vang lên đưa thân ảnh Mễ Kiều dần khuất xa.

Giờ phút này, Trầm Nghê Trần đang ngồi một mình trong văn phòng, xem hồ sơ của các nữ tân binh. Vừa về nước, anh đã phải dẫn dắt một đám nữ binh, ngẫm lại cũng có chút đau đầu. Anh không thích giao tiếp với phái nữ, nên để tránh những phiền toái không đáng có, anh quyết định tìm hiểu họ trước.

Hồ sơ xem được một phần ba thì điện thoại trên bàn làm việc vang lên.

Trầm Nghê Trần tiếp máy, dựa theo lệ thường chào hỏi.

“Xin chào, đội trưởng đội 21 nghe.”

“Xin chào, đây là văn phòng đội duy trì trật tự, có một nữ tân binh trong đội anh không tuân thủ quân kỷ, bị chúng tôi bắt, mời Trầm đội trưởng đến đây một chuyến, làm thủ tục lãnh người.”

“Tốt, tôi đã biết.”

Cúp điện thoại, Trầm Nghê Trần chợt thấy lửa giận cuồn cuộn nổi lên trong lòng.

Hôm nay mới là ngày khai giảng đầu tiên! Đã có nữ tân binh bị bắt đến đội duy trì trật tự! Còn cố tình kêu anh đến lãnh người, đây không phải là muốn làm xấu mặt anh sao, vừa vặn rất hợp ý với những người không hài lòng với nhà anh!

Ngày đầu tiên đã đi gây chuyện, nếu anh không nghiêm trị, về sau sẽ như thế nào?

Trầm Nghê Trần vẻ mặt tối tăm rời văn phòng, trên người tản mát sát khí cường đại. Anh

đổ muốn nhìn, là nữ tân binh nào dám không tuân thủ quân kỷ, gây chuyện thị phi. Cái gì gọi là gϊếŧ gà dọa khỉ, anh sẽ mượn cô ta làm ví dụ, nghiêm khắc xử lý! Để xem từ nay về sau, còn ai trong đội anh dám vô kỷ luật!