“Trong tâm trí em chỉ có một bóng hình nhưng
bóng hình ấy lại rất mờ ảo. Đã từng rất
nhiều lần, em mong bóng hình ấy sẽ xoay người
lại nhìn
em, dù chỉ là một cái nhìn tuỳ ý vẫn
có thể khiến
trái tim em lay động. Anh đoán thử xem, bóng hình ấy là ai?”
Chung Lan dịu
dàng
nói xong rồi
ái muội cười khẽ. Thanh âm
không trong trẻo non nớt như
Mễ Kiều mà lại
thành
thục đầy mị lực.
Trầm Nghê Trần bị kinh ngạc không nhẹ, bó hoa trong tay lúc này không biết nên
đặt đâu cho phải.
Anh cứ
đứng ngây người ra đấy, mắt không chớp
gắt gao nhìn chằm chằm
Chung Lan, ngay cả cánh tay đang cương cứng giữa không trung cũng không hay.
Vẫn luôn
giữ nụ cười trên môi, Chung Lan từ tốn cất bước đến bên
Trầm Nghê Trần.
“Vừa biết anh tham gia quân ngũ, em
liền đăng ký theo anh. Khi biết nơi đây do ba anh cai quản, em liền
dùng
trăm phương nghìn kế đến đây công tác. Trầm Nghê Trần, ngoại hình của
anh không hề thay đổi,
vẫn
như năm đó, vẫn như bao lần em nhớ về anh. Chỉ là không biết, tâm của anh…?”
Vẫn sẽ
như năm đó sao?
Một câu này, Chung Lan còn chưa kịp nói xong thì cửa xe bên kia đã
mở ra,
“Nghê Trần, có chuyện gì
vậy? Đi lấy
một bó
hoa thôi
mà cũng
lâu như vậy, bộ gặp được người quen sao?”
Mễ Kiều làm nũng bước vòng qua đầu xe, đứng sóng vai cùng Trầm Nghê Trần, mặt đối mặt nhìn
Chung Lan hỏi.
Hầu kết giật giật, Trầm Nghê Trần vừa định lên tiếng giải thích thì
Mễ Kiều đã giành trước khoác lấy
tay anh, thân thiện làm quen cùng
Chung Lan.
“Vị này chắc là Chung tiểu thư phải không? Hân hạnh!”
Đã không còn dáng vẻ thong
dong dụ hoặc như ban đầu, giờ đây, Chung Lan đang hết sức kinh hoảng, mặt tái nhợt,
mắt trợn tròn, miệng há hốc lắp bắp không nói nên lời.
“Cô… Cô… Cô và tôi…”
Ngoại hình thật giống!
Mễ Kiều liếc mắt nhìn
Chung Lan, vô vị nhún vai nghĩ, thật là chuyện bé xé to. Rồi không đợi Chung Lan lấy tại tinh thần, cô tiếp tục nói,
“Trước đây, Nghê Trần cũng
từng nói với tôi,
có một cô gái tên là
Chung Lan có ngoại hình rất giống tôi. Lúc đó, tôi còn tưởng anh ấy đang đùa nữa chứ, ai ngờ…”
Bởi vì trong lòng có
khúc mắc
nên
Mễ Kiều không hề muốn Chung Lan mở miệng trước nói cô giống cô ta, lại càng không muốn cô ta nghĩ rằng cô là vật thay thế, mặc dù
cô tin, không có Chung Lan làm bàn đạp, Trầm Nghê Trần cũng
sẽ yêu
cô.
Đến cùng là Chung Lan giống Mễ Kiều hay là Mễ Kiều giống Chung Lan, điểm này đối với
Mễ Kiều mà
nói
rất trọng yếu. Cho dù sự thật là Chung Lan đến trước đi chăng nữa thì cô cũng
tuyệt đối không cho phép mình trở thành cái bóng của
người khác.
Trong lúc nhất thời, không khí có
chút quỷ dị.
Từ đầu đến giờ, Mễ Kiều luôn
tinh tường quan sát Trầm Nghê Trần. Cô
rất không vui khi nhận ra
ánh mắt anh
vẫn luôn
dừng trên
người
Chung Lan. Cô biết, đối với một người đàn ông
trọng tình nghĩa như
Trầm Nghê Trần mà nói,
người yêu
cũ từng
khiến anh
áy náy một thời bỗng nhiên xuất hiện,
rung động là điều không thể tránh
khỏi.
Mễ Kiều
gắt gao nắm chặt
tay
Trầm Nghê Trần, chặt
đến nỗi ngay cả tay bị đau cũng bỏ mặc, nghiêng đầu nhìn chằm chằm bộ dạng ngay người đến bất động của anh.
Chung Lan tinh tế quan sát, đánh giá Mễ Kiều một lúc lâu rồi
xì cười
một tiếng.
“Trầm Nghê Trần, nhiều năm không gặp, anh quả nhiên không làm em
thất vọng.”
Ngôn tại ý
ngoại, ba người trong lòng đều rất
rõ ràng.
Mễ Kiều khó chịu nói,
“Nếu Chung tiểu thư và
Nghê Trần đã lâu không gặp, vậy hẹn trước chi bằng ngẫu nhiên,
đêm nay hai vợ chồng tôi sẽ làm
chủ mời cô dùng bữa rồi từ từ
ôn chuyện!”
Ha ha, Mễ Kiều âm
thầm may mắn
nghĩ, cũng may là cô có đòn sát thủ, không thì quả thật là đánh không lại cô ta rồi!
Quả nhiên, sắc mặt
Chung Lan thay đổi ngay lập tức. Cô ta xấu hổ cười cười, ai oán nhìn Trầm Nghê Trần hỏi,
“Anh
đã kết hôn rồi sao?”
Lúc này, cảm giác rung động, khϊếp sợ trong Trầm Nghê Trần đã dần dần lắng dịu, anh
ngượng ngùng cười cười, trở tay ôm lấy bờ
vai
Mễ Kiều, kéo cô dựa
sát
vào lòng mình, nhìn thẳng Chung Lan nói,
“Thiếu chút nữa đã quên giới thiệu với em, đây là vợ của anh, Mễ Kiều.”
Mễ Kiều đắc ý nhìn Chung Lan, trong lòng vui sướиɠ không thôi, nếu không phải vì
bảo vệ hình tượng, cô đã
khoa tay múa chân nhảy cẫng
lên rồi.
“Nghê Trần, đã lâu không gặp, anh có thể
cùng em ăn một bữa
không?”
Chung Lan mặt không đổi sắc, tỏ vẻ tự nhiên nhưng ngữ điệu lại pha chút
cầu xin nhìn Trầm Nghê Trần hỏi. Ánh mắt cô ta liên tục đảo quanh nhìn
về phía
xe anh đầy ẩn ý.
“Được.”
Trầm Nghê Trần sảng khoái đáp ứng khiến Mễ Kiều căm giận lôi
kéo tay anh, lo lắng ngước mắt
nhìn anh.
Trầm Nghê Trần cười cười,
ôn nhu đặt bó hoa trong tay vào tay
Mễ Kiều.
“Tặng em! Anh mới mua hồi chiều, có
đẹp không?”
“Ân.”
Đây là lần đầu tiên Trầm Nghê Trần tặng
hoa cho cô, cô tự nhiên rất thích nhưng
giá
như
không có sự hiện diện của
Chung Lan thì sẽ hoàn hảo hơn rất nhiều.
“Em nhanh trở lại vị trí của mình rồi
nghĩ xem tối nay muốn ăn gì, thuận tiện mời Chung Lan cùng đi luôn.”
“Ân!”
Mễ Kiều gật đầu liên tục như gà mổ thóc. Bằng trực giác của phụ nữ, cô thừa biết Chung Lan nói câu kia là có ý đồ gì. Thông
minh như Trầm Nghê Trần, sao anh lại nghe không hiểu cô ta muốn cùng anh đơn độc dùng bữa rồi
ôn chuyện chứ?! Khi anh bảo cô trở về vị trí của mình cũng là lúc anh ngầm trả lời với cô ta rằng, bên cạnh anh, chỉ có thể
có một mình
Mễ Kiều cô mà thôi.
“Ách, em chợt nhớ ra mình còn chút chuyện chưa làm. Mai em sẽ đến quân khu tìm anh sau!”
Nói xong, không đợi bọn họ trả lời, Chung Lan liền vội vàng quay đầu chạy đi.
Dưới ánh
đèn, bóng dáng Chung Lan in dài trên đất rồi từ từ mất hút. Mễ Kiều nhìn theo đến thất thần, một lúc lâu
sau cô mới thu hồi ánh
mắt, lúc này, cô mới phát hiện mình bị Trầm Nghê Trần nhìn chằm chằm từ nãy đến giờ.