Chương 44: Anh nói, cô không phải lo lắng

Mễ Kiều ngưng thần, Trầm Nghê Trần ánh mắt sáng ngời. Đó là tương lai của



sao?

Bỏ trốn? Điều này tốt lắm.

"Nếu,

anh

muốn đưa em bỏ trốn?"

anh

cười yếu ớt, ôn nhu mà sủng nịch chăm chú nhìn Mễ Kiều.

Giờ phút này, hai người chỉ có hình ảnh của nhau trong mắt. Những thứ khác đều là vô hình đối với họ.

Có lẽ, ở trong mắt mọi người, đây là chuyện tình

không

có lối thoát. Như câu

nói

Chu Chí Phong

đã

nóivới Mễ Kiều,



lựa chọn tình

yêu, giống như bỉ ngạn hoa, hoa nở

không

lá, lá nở

không

hoa, muôn đời

không

gặp nhau,

không

có ngày mai.

Nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của Trầm Nghê Trần, còn có hành động cùng lời

nói

của

anh

dạo gần đây, đều làm cho Mễ Kiều cảm thấy tình

yêu

sâu nặng

anh

dành cho

cô. Chẳng những có ngày mai, hơn nữa còn có thể sánh cùng trời đất, đơn thuần mà duy mỹ, có thể so với đồng thoại.

sự

tình dĩ nhiên phát triển đến bước này, trầm ổn như Trầm Nghê Trần, nếu

không

phải trải qua ngàn vạn suy tính, Mễ Kiều biết,

anh

quả quyết

sẽ

không

lôi kéo chính mình,

đi

đến bước đường này.

"Em chưa từng

đi

qua nước Mỹ. Tiếng

anh

học được, cũng

không

sử dụng bao giờ."

Mễ Kiều ngượng ngùng

nói, hai má đỏ hồng thẹn thùng.

"Ha ha."

Giọng cười yếu ớt, Trầm Nghê Trần nắm chặt bàn tay

nhỏ

bé của Mễ Kiều, ánh mắt kiên định nhìn

côminh chứng cho lời thề son sắt của

anh.

"anh

có thể dậy em, hơn nữa, sau khi

đi

Mỹ,

anh

có thể tìm thầy giáo cho em, sau đó em có thể thi đại học. Nơi đó

không

có J thị,

không

có trường quân giáo Tây Sơn,

không

có quân kỷ làm em chán ghét. [quan trọng nhất là

không

có luân lý chèn ép chúng ta _ đương nhiên,

anh

đem câu này nuốt vào trong bụng]

anh

có thể cam đoan với em, chúng ta ở bên kia,

sẽ

là cuộc sống tràn đầy hạnh phúc."

Mễ Kiều nghe vậy, trong lòng lộp bộp

một

chút.

anh

nói, nơi đó

không

có J thị,

không

có trường quân giáo Tây Sơn,

không

có quân quy quân kỷ, như vậy, tiền đồ hoa gấm của

anh

ở đâu? Quân hàm Thiếu tướng ở đâu? Tất cả đều

không

cần sao?



có chút

không

dám tưởng tượng.

một

cuộc đời

không

bị thế nhân chê cười, nếu muốn hao hết toàn bộ tài sản của Trầm Nghê Trần, hủy

đi

tiền đồ của

anh,



sẽ

cùng

anh

cùng nhau gánh

trên

lưng tội danh lσạи ɭυâи bất hiếu, phải bỏ xứ mà

đi, như vậy có đáng giá

không

?

Ánh trăng càng vào đêm càng sáng tỏ. Gương mặt Mễ Kiều chìm trong suy nghĩ, đôi mắt mông lung làm cho Trầm Nghê Trần cảm thấy bối rối.

Bàn tay đưa lên giữ lấy đầu Mễ Kiều, Trầm Nghê Trần từ từ cúi xuống,

nhẹ

nhàng hôn lên đôi môi

đanghé mở. Nụ hôn

nhẹ

nhàng, ôn nhu, cũng hết sức nhẫn nại chờ



đáp lại

anh.

Đôi môi

anh

như có ma thuật mê hoặc Mễ Kiều. Tim



đột nhiên đập mau, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao đột biến. Vẻ ngây ngô đáng

yêu

của



làm Trầm Nghê Trần cành thêm kí©h thí©ɧ.

anh

hơi hơi đứng dậy, nhanh chóng áp lên người Mễ Kiều, gắt gao đè nặng xuống.

một

đôi bàn tay to

không

an phận chạy lọan

trên

người

cô, tìm được đường vào rồi thẳng tiến đến ngọn đồi tuyết trắng phập phồng vì cảm xúc

anh

mang đến.......

"Ân, Nghê Trần!"

Mễ Kiều cả người run lên, mở ra cái miệng

nhỏ

nhắn nhịn

không

được ưm

một

câu, thanh

âm

khúm núm đến cực điểm, cực lực dụ hoặc.

Hơi thở Trầm Nghê Trần dần dần ngưng trọng, quyết đoán xâm nhập vào khoang miệng của

cô, đoạt lấy chiếc lưỡi đinh hương, cùng nhau khuấy đảo.

Nơi đẫy đà bị

anh

một

chút lại

một

chút niết ở trong lòng bàn tay vân vê thưởng thức làm toàn thân Mễ Kiều lỗ chân lông đều dựng thẳng lên, hô hấp

không

khỏi rối loạn!

"Đừng, đừng!"

Cuối cùng Mễ Kiều vẫn bị thực tế làm cho thức tỉnh bối rối giãy dụa, bàn tay

nhỏ

bé cố gắng giữ lấy tay Trầm Nghê Trần trước ngực

cô.

"Trần, Nghê Trần~ đừng!"

Trầm Nghê Trần thân thể ngẩn ra, hơi hơi nhích ra

một

chút, mặt

không

chút thay đổi nhìn

cô.

"Kiều Kiều, mọi chuyện hết thảy em hãy quên

đi. Em chỉ cần nhớ rằng em là vợ

anh

được

không?"