Đối với sự tấn công mãnh liệt của Trầm Nghê Trần, Mễ Kiều bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng. Cho đến khi bàn tay to thô lỗ của anh len vào váy cô, cô mới ý thức được sự tình nghiêm trọng.
“A! Tại sao anh lại sờ tôi?”
Cô cả kinh kêu to.
“Cút ngay! Khốn kiếp! Hiệu trưởng là ông ngoại của tôi, anh dám làm bậy, tôi sẽ phế anh!”
Trên người Mễ Kiều tràn đầy mùi hương của một thiếu nữ làm say lòng người, khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn, lúc này đang thẹn quá thành giận, ửng hồng dụ hoặc.
Nghĩ đến ban đầu chính cô chủ động xông lên ôm lấy mình, Trầm Nghê Trần liền cảm thấy cô càng kháng cự là càng đang muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Được rồi, nếu cô muốn chơi, anh sẽ chơi với cô.
Hai mắt Trầm Nghê Trần trêu tức, gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng mịn của Mễ Kiều, khiến anh bạn nhỏ dưới thân bất an ngọ ngoạy, làm cả người anh nóng hừng hực như đang bốc cháy. Cuối cùng, chỉ bằng vài ba động tác, anh không chút khách khí đem cô lột sạch.
“Sao? Đã quên nói với cô, hiệu trưởng là lão ba của tôi, cô còn dám nói láo?”
Mễ Kiều điên cuồng đấm đá loạn xạ vẫn không ngăn được thế công mạnh mẽ của Trầm Nghê Trần. Sợ hãi cùng bất an lớn dần, cô uất ức khóc.
“Đồ điên! Biếи ŧɦái! Tránh ra! A!”
“Lan Lan, đừng làm loạn, anh rất nhớ em.”
Trầm Nghê Trần tựa đầu vào xương quai xanh Mễ Kiều nhấm nháp mỹ vị, không quan tâm sự chống cự cũng như nước mắt của cô, tiếp tục trêu chọc đi xuống, cho tới khi hoàn toàn có được cô.
“Lan Lan, ngoan.”
“Ô ô… Chết tiệt! Anh đi chết đi!”
“Lan Lan, em thật chặt, bảo bối ngoan, thả lỏng nào.”
“A a a! Tôi sẽ kiện anh, ô ô… tôi nhất định sẽ kiện anh. Chết tiệt! Ô ô…”
*****
Kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, Mễ Kiều lạnh run lui đến góc tường, bộ dạng hoảng sợ như một thiếu nữ mới bước vào đời. Trầm Nghê Trần có chút bất đắc dĩ sờ hai má cô, cúi người hôn lên nước mắt của cô.
Mễ Kiều trừng mắt, phẫn nộ quát,
“Đồ cưỡиɠ ɧϊếp!”
Trầm Nghê Trần bật cười, nhìn thân thể mềm mại xinh đẹp của cô, ánh mắt anh lại tràn đầy khát vọng.
“Lan Lan, vóc dáng của em so với lúc anh đi tuyệt hơn rất nhiều, chẳng lẽ em phát dục lần hai?”
Khóe mắt Trầm Nghê Trần vô tình nhìn sang sô pha, anh liền khϊếp sợ khi nhìn thấy những đóa hoa anh đào nở rộ trên đó!
Làm sao có thể? Cô ấy không phải Lan Lan? Chẳng lẽ là người giống người?
Mễ Kiều cắn răng, thừa dịp Trầm Nghê Trần không đề phòng, cô dùng hết sức bình sinh đá một cước vào lão nhị của anh, liền nghe Trầm Nghê Trần thét lên một tiếng, vẻ mặt thống khổ ôm chặt hạ thân không động đậy.
“Lan Lan, em… em tính hủy diệt tính phúc sau này của mình sao!”
Mễ Kiều chịu đựng hạ thân đau đớn, cuống quít mặc quần áo, cả người tràn đầy phẫn nộ cùng bi thương.
“Lan Lan con mẹ anh! Bà đây muốn anh cả đời không được!”
Giơ tay hung hăng lau hai hàng nước mắt, Mễ Kiều căm giận xô cửa mà chạy.
Trầm Nghê Trần chỉ biết nhìn theo bóng dáng cô, lòng cảm thấy rối rắm, đem mọi việc một lần nữa hồi tưởng lại, càng thấy mình quá nông nổi, quá xúc động.
Không xét đến việc Chung Lan không có khả năng xuất hiện trong trường quân đội, chỉ bằng việc năm nay cô ấy đã 25 tuổi, thì không thể nào là cô gái kia được. Hơn nữa, Chung Lan đã sớm không phải là xử nữ. Về điểm này, cũng là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng anh. Là do anh không bảo vệ tốt cô ấy.
Cũng may, bộ sô pha của Chu Chí Dũng làm bằng da thật, dùng khăn ướt lau nhẹ một cái là sạch. Nhưng còn tâm hồn của một thiếu nữ? Những đóa hoa anh đào của Mễ Kiều như khắc sâu vào tâm Trầm Nghê Trần, có lau thế nào cũng không phai.
Trầm Nghê Trần ảo não nhíu mày, nếu cô ấy không phải là Chung Lan, vậy cô ấy là ai? Sao có thể tự do ra vào văn phòng của Chu Chí Dũng?
Mễ Kiều chịu đựng đau nhức, một hơi chạy xuống lầu, vừa đến đại sảnh liền gặp Chu Chí Dũng.
“Kiều Kiều, làm sao vậy? Sao mặt lại hồng như vậy?”
Mễ Kiều sửng sốt, lập tức đáp:
“À, tôi vừa uống một ít bia trong tủ lạnh.”
“Ha ha, tôi đã hoàn thành thủ tục giùm cô rồi, quân trang, vật phẩm, và giường đều đã bố trí xong. Đây là chìa khóa ngăn tủ của cô, đi, tôi dẫn cô đến phòng ngủ xem một chút.”
Nói xong, Mễ Kiều liền đi theo Chu Chí Dũng lên một chiếc xe quân dụng đang đậu bên ngoài.
Khi đã lên xe, Mễ Kiều mới phát hiện, một bộ trưởng lại lái xe chở tân binh đến ký túc xá, điểm này không phải là quá khoa trương sao. Mà trường quân đội cũng không phải là nơi bình thường, nó rất rộng, từ nơi này đi đến ký túc xá của Mễ Kiều, nếu đi bằng xe quân dụng, ít nhất phải mất nửa giờ. Dọc theo đường đi, Mễ Kiều thấy rất nhiều đại pháo cùng xe tăng, ngoài ra còn có sân vận động, đường băng hiện đại chất lượng cao, so với sân vận động trường phổ thông của cô thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần, ngay cả cái bảng bóng rổ cũng làm bằng loại kính chịu lực tối ưu.
“Trường quân đội các anh thực lắm tiền.”
Mễ Kiều nhịn không được nhỏ giọng nói thầm, khiến Chu Chí Dũng thấy buồn cười.
“Không phải trường quân đội chúng tôi lắm tiền, hiện tại các trường quân đội khắp Trung Quốc đều được đầu tư cơ sở vật chất như vậy. Đằng trước chính là ký túc xá của cô. Căn tin ở phía đối diện.”
Lúc này, Mễ Kiều mới phát hiện, khu ký túc xá này rất kinh người, toàn bộ đều được sơn màu vàng của pho mát, gồm hai mươi ba ký túc xá, mỗi ký túc xá có bảy lầu, hơn nữa ở phía đối diện của mỗi ký túc xá là một căn tin bốn lầu. Nói cách khác, nơi này có bao nhiêu ký túc xá là có bấy nhiêu căn tin.
Tốc độ xe giảm dần rồi ngừng hẳn lại. Có rất nhiều người mặc quân trang đang tiến hành tập huấn.
Chu Chí Dũng dẫn Mễ Kiều đến phòng 39 thuộc đội 21, liên đội 2.
“Thế nào, cô hài lòng với giường của mình chứ? Bạn cùng phòng của cô còn đang làm thủ tục nhập học, phỏng chừng buổi chiều mới có thể tới đây. Cô nhanh thay quân trang đi, đây là quân hàm, tân binh là màu đỏ, nhớ mặc chỉnh tề một chút, trong trường học, nơi nơi đều có xe quân dụng chạy chung quanh tuần tra, duy trì trật tự, chỉ cần cô thắt sai một nút áo cũng sẽ bị bọn họ bắt.”
Mễ Kiều khinh thường:
“Duy trì trật tự?”
Chu Chí Dũng thu lại ý cười, nghiêm túc nói,
“Nếu cô bị bọn họ bắt, tôi cũng không bảo vệ được cô.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Chí Dũng, Mễ Kiều buồn bực thè lưỡi, liếc mắt nhìn bộ quân trang màu sắc đơn bạc trên giường, có chút không vui.
“Đây là phiếu cơm của cô, giữa trưa hãy đến căn tin đối diện ăn một chút, trên lầu còn có siêu thị, đừng mua nhiều đồ linh tinh, bằng không lúc kiểm tra phòng, quản lý ký túc xá sẽ quăng từng thứ từng thứ của cô ra ngoài.”
Mễ Kiều kinh ngạc, sao lại có nhiều quy định như vậy?
Chu Chí Dũng xoay người hướng cửa mà đi:
“Buổi tối, tôi có tiệc xã giao, nên sẽ bảo Chu Chí Phong tới đây dẫn cô đi ăn ngon, tương lai không xa, cô muốn ăn cũng không được. Bảy giờ sáng ngày mai bắt đầu tập huấn, đội trưởng của cô họ Trầm, nhớ kỹ, phải nghe lời, lưu lại ấn tượng tốt với người ta.”