- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Quỷ
- Chương 5
Quỷ
Chương 5
Một tuần sau, hiến pháp tạm thời của Lê Phong cùng Quỷ gia tăng mãnh liệt lên mười hai điều, còn có tăng trưởng về không gian.
Điều thứ năm, không được tùy tiện đem đầu lưỡi liếʍ mặt chủ nhân. Điều thứ sáu, buổi tối không cho phép tiến vào ổ chăn của chủ nhân ngủ. Điều thứ bảy, không cho phép ngủ dậy muộn hơn chủ nhân. Điều thứ tám, buổi tối không được học tiếng mèo kêu. Điều thứ chín, một ngày phải tắm một lần, hơn nữa nhất định phải giặt. Điều thứ mười, khi chủ nhân đang làm việc không cho phép phát ra tiếng động, ngay cả rắm cũng không được đánh. Điều thứ mười một, khi chủ nhân xuất môn không cho phép quấn lấy không rời. Điều thứ mười hai, không được ăn kiêng…
Nhưng mà hiệp nghị thì cứ hiệp nghị, không hề có hiệu lực thi hành, căn bản là không có một chút tác dụng nào.
Mặt, Lê Phong tiếp tục liếʍ, ổ chăn tiếp tục chui, vừa đến nửa đêm liền học mèo kêu, tắm trên thì không rửa dưới, thấy Quỷ xuất môn, nó sống chết ôm lấy, giở đủ trò để được đi theo.
Hôm nay, Quỷ có việc phải ra ngoài một chuyến, vốn định tránh né Lê Phong để đi, nên thức dậy thật sớm, ai ngờ y mới vừa đi đến cầu thang thì con mèo lớn kia lại kêu meo meo một tiếng rồi phác một cái nhảy đến ôm lấy đùi y, tinh quang trong mắt lòe lòe ra, Quỷ bỗng cảm thấy đầu bốc sao kim.
Người này so với cẩu thì còn linh mẫn hơn.
Vô cùng đắc dĩ, Quỷ chỉ có thể mang thêm nhiều hơn một kiện hành lý mà xuất môn.
***
Bây giờ liền thuyết minh một chút về công tác của Quỷ. Công việc của y có thể nói là chú thuật sư, khó nghe một chút chính là ông đồng bà cốt, nói tóm lại chính là chuyên môn làm cho nguyền rủa giáng xuống đầu người ta. Không phải câu cửa miệng nói yêu tinh quấy phá sao, Quỷ khéo léo lợi dụng sự lục đυ.c của con người với nhau để kiếm tiền. Lý gia tiểu thư không gả ra ngoài được, con trai nhà họ Vương ăn cơm vỡ miệng, Trần gia lão nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi trên đường bị đưa vào cục cảnh sát…đủ loại chuyện đều là kiệt tác của y, tóm lại, y có đủ biện pháp để chỉnh cho người ta muốn sống không được, muốn chết không xong.
Trên ghế của phòng karaoke có hai nam một nữ.
Theo lý thuyết thì đến chỗ này chính là để ca hát, kỳ quái chính là ba người này hoàn toàn không có ý định hát hò, một nam một nữ chính là đang đối mặt nói chuyện với nhau, mà một nam nhân còn lại thì đang ôm một bàn hoa quả thịt nguội mà cuồng ăn.
Một nam một nữ đang nói chuyện này chính là Quỷ cùng khách hàng của y, mà đang cuồng ăn kia chính là Lê Phong.
―Tiên sinh, lại làm phiền ngươi.‖ Nữ tử nhìn bọc giấy trên tay, nhẫn nại không được mà đắc ý, vẻ mặt tươi cười. ―Lần trước ngươi cho ta cái bùa chú rất hiệu quả, lão công ta sau khi ăn xong liền chia tay hồ ly tinh kia, hiện tại đối xử với ta có bao nhiêu hảo, bao này là ta cầu hộ cho một
người bạn. Đây, chút lòng thành có thể nào kính ý.‖ Nói xong, đưa ra một cái phong bì.
Quỷ tiếp nhận, đếm một chút, số lượng vừa đủ, thuận tay nhét vào túi.
―Đúng rồi tiên sinh, ta muốn hỏi ngươi, lần trước có phải là Trương thái thái đến xin ngươi một đạo phù có thể giúp bà ta xinh đẹp phải không, mấy ngày nay ta thấy bà ta trẻ trung xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều.‖
―Đúng thế, ta cho cô ta một đạo phù.‖
―Đại sư, xin người cũng cho ta một đạo phù như vậy, về phần… giá cả…‖
―Có cao có thấp, còn phải xem ngươi muốn cái nào.‖
―Cao thấp như thế nào?‖
―Rẻ nhất là chỉ cần năm nghìn đồng, có thể làm cho ngươi phản lão hoàn đồng trong một thời gian ngắn; loại đắt hơn là mười bảy, mười tám vạn, sau khi sử dụng thì ngươi không cần đi thẩm mỹ viện kéo da, loại cuối cùng có thể làm cho người ta trường sinh bất lão, vĩnh viễn thanh xuân.‖
―Vậy…‖ Lý thái thái nuốt nuốt nước miếng, vội vàng nói: ―Ta muốn loại cuối cùng, bao nhiêu tiền ta cũng đưa.‖
―Thực đáng tiếc, loại cuối cùng này, ta không biết làm.‖
―Như vậy a!‖ Lý thái thái vẻ mặt thất vọng.
Trường sinh bất lão, thanh xuân vĩnh trú, đây là giấc mộng mà mỗi người đều sợ hãi tuổi già, tử vong, bọn họ túy thượng vĩnh hằng, người đoản mệnh đều kỳ vọng chính mình vạn thọ vô cương, nhưng những người có thể chân chính thọ cùng trời đất lại không nghĩ như thế.
―Không nói cái này nữa, tiên sinh, ta còn một chuyện muốn nhờ, cái hồ ly tinh câu dẫn chồng ta kia, ta thấy được ả ta quá tiện nghi rồi, thỉnh đại sư làm phép giúp ta, tốt nhất là làm cho ả ta bị thương thật nặng, phải vào bệnh viện, có như vậy mới có thể giải mối hận trong lòng ta.‖
Quỷ trong lòng cười lạnh, nhân loại a nhân loại, ngu si lại tham lam, vì tư lợi, bất quá cũng nhiều mệt mỏi như vậy, y mới có thể kiếm được tiền đầy túi. ―Hôm nào đó ngươi lấy ngày sinh tháng đẻ của cô ta cùng đồ vật mà cô ta đã dùng qua đến đây, ta có thể nguyền rủa giúp ngươi.‖
―Xú nữ nhân!‖ Lý thái thái nghiến răng nghiến lợi nói, ―Ngươi chờ coi, dám câu dẫn chồng ta, ta… A____― một quả chuối từ không trung bay lên mái tóc so với sơn đạo còn ghập ghềnh hơn của Lý thái thái, bởi vì tốc độ rơi xuống thật mạnh mà bất hạnh bẹp thành một bãi chuối nhão, cô ta nhất thời không để ý hình tượng mà hét chói tai. ―…Này…‖
Lê Phong ôm hoa quả thịt nguội, một tay cầm vỏ chuối, ánh mắt nhìn thẳng vào bãi chuối nát trên đầu Lý thái thái, nghĩ đến không được ăn quả chuối kia thật là đau lòng không thôi.
―Đại sư… Đại sư, ta… hôm nào chúng ta bàn lại…‖ Nói xong, Lý thái thái lao ra khỏi ghế lô, hướng toa lét chạy như điên.
―Không phải lỗi của ta, là chuối nhỏ tự mình bay ra…‖ Lê Phong sợ Quỷ trách tội, luống cuống chân tay giải thích.
Xuất ý hồ liêu, Quỷ cũng không trách cứ nó, ―Về thôi.‖ Y chỉ là thản nhiên nói một câu như vậy.
Trên đường về nhà, y còn mua thịt kho tàu mà Lê Phong yêu nhất.
***
Trong nháy mắt, Lê Phong đã ở nhà Quỷ được hai tháng, hai tháng này thói quen phá hư của nó một chút cũng không sửa, nó vẫn là thích liếʍ khuôn mặt nộn nộn mềm mềm của Quỷ, buổi tối cho dù Quỷ có cự tuyệt mạnh mẽ thế nào nó vẫn tìm cơ hội tiến vào ổ chăn, ôm y cùng ngủ, việc mà làm cho Quỷ không chịu nổi chính là, Lê Phong không thích tắm rửa, có lẽ là do lão Quỷ lây bệnh lười, hai con miêu bẩn này, vừa nghe đến tắm rửa liền vừa trốn vừa tránh nhanh như nhau.
Vừa vào tháng bảy, buổi tối Quỷ rất khó có thể ngủ, vì sao a? Bởi vì tháng bảy là kỳ động dục của miêu, nhất là buổi tối, mẫu miêu kêu xuân một tiếng lại một tiếng thê lương, dưới tình huống như vậy, ngủ được mới có quỷ, điểm chết người chính là, đại miêu hướng ổ chăn của y chui, có khi hưng trí cũng kêu theo.
Quỷ tức đến chửi ầm lên: ―Mẹ nó, ngươi kêu quỷ gì, kêu xuân là chuyện của miêu, ngươi là công không đến lượt ngươi kêu!‖ Sau đó, Lê
Phong liền ra sức kêu, càng thê lương, còn có khi có một hai con mèo đực đến giúp vui.
Cái này còn chưa phải là nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất chính là…là… có khi y cũng nhịn không được mà rục rịch, ai bảo mẫu thân xinh đẹp của y là cửu mệnh miêu yêu, trong xương cốt của y đã di truyền thú tính nguyên thủy, mấy tối gần đây, y phải tắm vài lần mới nhịn được.
―Meo meo ô – meo meo ô—meo meo ô— ‖
Buổi tối, tiếng kêu xuân làm cho người ta ngứa ngáy kia lại đến nữa, lão quỷ đã sớm chạy ra ngoài phong lưu khoái hoạt, Quỷ chỉ có thể dùng chăn bông đem toàn thân mình quấn thật chặt, lui thành một đoàn, bưng lỗ tai, mãnh liệt niệm tĩnh tâm kinh.
Mà Lê Phong thì đang ghé vào bên cửa sổ, tiếp tục luyện giọng của nó, chính là có công mài sắt có ngày nên kim, từ số lượng mèo đực từ từ tăng lên cũng biết là tiếng kêu xuân của nó càng ngày càng tốt.
―Meo meo ô – meo meo ô – meo meo ô – ‖
Ta nhẫn! Ta nhẫn! Ta nhẫn nhẫn nhẫn nhẫn nhẫn nhẫn nhẫn nhẫn nhẫn nhẫn…
Chịu không nổi rồi!!!!!!!!!!
Quỷ đá văng chăn, xoay người dựng lên, chuẩn bị đi vào phòng tắm hạ nhiệt, khóe mắt đảo đến Lê Phong đang kêu xuân đến vui vẻ, tức giận không có chỗ phát tiết, một phen kéo áo nó vào phòng tắm.
―Làm… làm gì?‖ Lê Phong ngây ngốc khó hiểu nghiêng đầu hỏi.
―Tắm!‖
―Buổi chiều tắm rồi, không cần!‖ nói xong, Lê Phong giống như kẻ trộm thấp thỏm không yên, chân tay co quắp chuẩn bị chuồn khỏi phòng tắm.
Lại bị Quỷ chặn ngang ôm lấy, ôm lấy Lê Phong cao hơn mình đến hơn mười cm, Quỷ giống như ôm rơm rạ vậy, không tốn chút sức nào, thuận tay đem nó mang vào bồn tắm lớn, mở vòi nước, giáp mặt đổ xuống: ―Đừng cho là ta không biết, buổi chiều ngươi vụиɠ ŧяộʍ đổ hết nước tắm đi, căn bản là không có tắm.‖
Lê Phong bị nước xối ướt như chuột lột, kêu không ngừng.
―Cởϊ qυầи áo!‖
―Làm… để làm gì… Muốn cởϊ qυầи áo của ta… chính ngươi lại không cởi…‖ Lê Phong ngốc nghếch hiếm có được lúc mở miệng phản bác, đủ có thể thấy nó có bao nhiêu chán ghét tắm rửa.
―Cởi liền cởi!‖ Quỷ cũng không lề mề, dùng lực cởi hết quần áo trên người.Cởi xong quần áo, lưng y toàn bộ hiện ra trước mặt Lê Phong. Lê Phong giật mình che miệng, khó có thể tin mà nhìn lưng Quỷ.
Trên lưng Quỷ có một vết đao lớn, miệng vết thương xấu xí cực giống như một con rết uốn mình nằm úp sấp vậy.
Nhìn vết thương kia, Lê Phong cảm giác trong lòng mình đau quá, tựa như bị người ta chém một đao, run rẩy lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo, nháy mặt một cỗ điện lưu liền chạy khắp toàn thân, giật làm toàn thân nó đau quá.
Nước mắt tràn mi mà ra.
Cảm thấy có người vuốt ve sau lưng của mình, Lê Phong quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng khóc lê hoa đái vũ của Lê Phong. ―Khóc cái gì! Không thấy bao giờ sao! Ngạc nhiên a!‖
Quỷ quay lưng, ngồi bên bồn tắm lớn, cầm vòi hoa sen xối lên đầu mình, nước cùng tóc đen đem hết biểu tình của y giấu đi.
―Đau! Đau quá!‖ Lê Phong nức nở nói. Khi nó vừa chạm đến vết thương đáng sợ đó, thân thể nó rõ ràng cảm nhận được một cỗ đau đớn, đó là đau đớn vĩnh viễn không thể quên đi của Quỷ.
―Ngươi… đừng khóc nữa!‖ Y sợ hãi nhìn nước mắt người khác.
―Vì… vì cái gì?‖ Chỉ cần vừa nhìn thấy được vết thương sau lưng Quỷ, Lê Phong liền không khống chế được nước mắt của chính mình.
―Vì sao ư?‖ Quỷ cười khổ nói: ―Đây là sự trừng phạt của ta.‖ Y âm thầm thở dài một hơi thật sâu, nhớ lại chuyện cũ đã qua kia. ―Rất nhiều năm trước, ta yêu thương một nữ tử, vì có thể đến gần nàng, ta biến thành hình người, ngàn vạn kế tiếp cận nàng, ngay khi ta nghĩ rằng ta và nàng là lưỡng tình tương duyệt thì trong lúc quan trọng nhất, nàng phản bội ta, nếu không phải là người đó cứu ta…‖ Quỷ dừng một chút, kí ức bị
thương ẩn ẩn đau, y vội vàng dời đi lực chú ý của mình, tránh đi cái vết thương mà vĩnh viễn y cũng không hết đau kia. Chỉ cần không nghĩ đến, không động đến, miệng vết thương sẽ không đau.
Thần sắc Quỷ biến đổi, đảo qua khuôn mặt tối tăm vừa nãy, thoải mái tự tại nói: ―Đều đã là chuyện quá khứ, nữ nhân kia cũng sớm ra người thiên cổ.‖
―Nhất định là rất đau!‖ Lê Phong khẽ vuốt vết thương, đau lòng nói: ―Bảo bảo lúc ấy nhất định rất đau, thực xin lỗi, thực xin lỗi…‖
―Ngốc… Ngu ngốc, ngươi nói cái gì, đây cũng không phải là lỗi của ngươi.‖
―Nhưng bảo bảo rất đau, ta lại cái gì cũng không giúp được ngươi.‖
―Đã nói là chuyện quá khứ, vết thương đã sớm khỏi rồi.‖
Lê Phong ngây ngốc lấy tay phủ lên trán y, ―Bảo bảo không cần sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi, có ta ở đây, sẽ không để cho người khác khi dễ bảo bảo!‖
―Ngươi này ngu ngốc, nếu ta cần ngươi bảo vệ, vậy thì ta cũng không khác ngươi lắm!‖ tuy là nói như vậy, nhưng biểu tình của Quỷ hoàn toàn không để ý chuyện đó, trên khuôn mặt đáng yêu hiện lên tươi cười yếu ớt.
Lê Phong nhẹ nhàng vỗ về vết thương, trong miệng còn thì thào nói: ―Đau đau bay đi, đau đau bay đi, bảo bảo còn đau không?‖
Quỷ lắc đầu, vốn định nói là không đau, ai ngờ vừa mở miệng lại biến thành ―Đau quá‖, Quỷ sửng sốt, mình tại sao lại nói vết sẹo này rất đau, nhìn bộ dáng Lê Phong đang cố sức đánh cái đau đi cho y, y phát hiện vết thương mà y vẫn giả vờ không để ý đến kia lại bắt đầu vỡ ra chảy máu.
―Còn đau không?‖ cặp mắt trong suốt của Lê Phong nhìn thẳng y, đáy mắt lo lắng chân thành tha thiết, không có một tia giả dối, hóa ra nhiều năm như vậy, y vẫn luôn chờ, chờ một người đến hỏi y có còn đau hay không.
Quỷ buồn bã nhắm mắt lại, vô lực đặt đầu lên hõm vai Lê Phong, nức nở nói: ―Đau quá.‖ Một lần lựa chọn sai lầm, một lần quyết định sai lầm, làm cho y trọn một đời hối hận, ―Thực sự rất đau‖ Nước mắt không tiếng động chảy xuống.
―Bảo bảo đừng khóc, đau đau mau bay đi!‖ Lê Phong luống cuống chân tay an ủi Quỷ, mắt y rơi lệ làm tâm nó loạn như ma, nghĩ là Quỷ đau đến không chịu nổi mới phát khóc, nó nhịn không được cũng khóc lên theo, nước mắt giống như Hoàng Hà vỡ đê, ào ào chảy không ngừng.
Hai người ở trong phòng tắm ôm nhau khóc rống, một thì như mưa phùn róc rách, một thì như mưa to mấy ngày liền. Mưa liền nửa giờ, Lê Phong sau khi phóng thủy thì sau khi hấp mũi mấy cái liền thôi, mưa là chuyện hôm khác, nhưng là bên kia thủy vẫn chảy mãi không thôi, theo lượng nước mà tính toán thì đại khái là còn có thể chảy thêm một hai ngày nữa, một bên Lê Phong chân tay luống cuống, khó mà ngừng mưa.
Bỗng nhớ đến mấy hôm trước lão quỷ không cẩn thận bị thanh sắt đâm vào bàn chân, khi đó nó làm thế nào để giảm đau nhỉ, hình như là…
―Bảo bảo không khóc nga! Ta lập tức giảm đau cho ngươi!‖
―A?‖ Quỷ còn đang gieo mưa xuân nghe thấy vậy liền kỳ quái ngẩng đầu lên nhìn Lê Phong.
Chỉ thấy nó đi ra phía sau Quỷ, quỳ chân mặt đất, vươn đầu lưỡi khẽ liếʍ vết thương sau lưng.
―Ngươi… ngươi đang làm gì đó?‖ đầu lưỡi mềm mại của Lê Phong ở phía sau mẫn cảm mà du lộng, làm cho Quỷ toàn thân tê dại, *** nghẹn mấy ngày nay một lần toàn bộ trào lên.
―Giúp… ngươi… ngừng… đau…‖ Lê Phong một bên liếʍ một bên đáp mơ hồ không rõ.
Giảm đau? Cách giải quyết như vậy, sẽ chỉ làm y càng đau!!
―Không… không cần đâu!‖ Quỷ nghiến răng nghiến lợi nói, lắc lắc thân mình muốn tránh khỏi đầu lưỡi của Lê Phong, lại bị nó ôm ngang lấy, ―Không… sao… đâu… rất nhanh liền… không đau rồi.‖
Không đau mới là lạ!
Công phu liếʍ nhân của Lê Phong quả thật là không tồi, đầu lưỡi mềm mại khıêυ khí©h giống như chơi đùa trên lưng Quỷ, khi nặng khi nhẹ không giống nhau, liếʍ đến làm cho tâm người ta ngứa ngáy, liếʍ đếm Quỷ càng thêm đau.
―Bảo bảo ngươi có tốt lên chút nào không?‖
―Ta… ta còn rất đau!‖ *** rút cục chiến thắng lý trí, Quỷ một phen đem bàn tay nóng như lửa đốt của Lê Phong đặt sau lưng ra trước mặt, chỉ vào nửa hạ thân hưng phấn bừng bừng của mình mà nói: ―Nơi này cũng rất đau.‖
Lê Phong không có nghi ngờ gì y, ngây ngốc quỳ gối xuống trước hai chân y, cúi đầu lấy lưỡi liếʍ chỗ Quỷ phát đau.
Chỗ đau được trấn an nho nhỏ, Quỷ phát ra tiếng thở dài thoải mái. Nhưng mà trấn an quá nhỏ không thể thỏa mãn du͙© vọиɠ tích tụ mấy ngày nay của y, Quỷ nâng mặt Lê Phong lên, vì cái gì y cảm thấy như đã gặp khuôn mặt này ở nơi nào đó, lại có cảm giác hoài niệm không hiểu nổi.
Lê Phong trời sinh đã có khuôn mặt mà nữ nhân khác phải mất rất nhiều tiền đến thẩm mỹ viện mới có được, đặc biệt xinh đẹp, khuôn mặt như trứng gà trắng trắng hồng hồng mềm nhẵn thuận tay, trẻ trung khiến cho người ta rớt nước miếng, ước gì có thể một hơi đem nó nuốt vào.
Quỷ hôn lên đôi môi không hề son phấn kia, sau đó lấy âm thanh ôn nhu mê người nhất nói: ―Đem ngươi cho ta được không? Ta sẽ đối với ngươi thật ôn nhu.‖
Nửa câu trước thì Lê Phong nghe không hiểu, bất quá nửa câu sau thì nó lại nghe hiểu, bảo bảo nói sẽ đối với nó thật ôn nhu, hảo, đương nhiên hảo, không cần suy nghĩ nó liền vội vàng gật đầu đáp ứng.
Nhận được đáp ứng của nó, Quỷ liền không khách khí nữa, bãi khởi tư thế, chỉ hai ba cái đã đem cái tiểu miêu dốt nát này ăn đến không còn một mảnh.
Quỷ lần đầu tiên tiến vào, đau đến làm Lê Phong khóc rống không ngừng, liền rút lui có trật tự, sau đó ở dưới thế công ôn nhu của Quỷ, Lê Phong mới đồng ý tiếp tục, sau lần đầu tiên thì lần thứ hai có vẻ dễ dàng hơn, Lê Phong không cảm thấy đau, chỉ thấy phiêu dục tiên, thoải mái đến cực điểm, chủ động lắc lư vòng eo phối hợp với thế công của Quỷ.
Hai người vong tình trong phòng tắm làm bảy, tám lần, thẳng đến tinh bì lực tẫn, xương sống thắt lưng đau nhừ mới dừng lại. (trâu bò >‖<) Quỷ đem Lê Phong không ngồi thẳng thân mình chuyển vào trong bồn tắm, tẩy sạch thân mình cho nó, vừa mới được tắm rửa xong, Lê Phong ngủ ngay tại trong bồn tắm, Quỷ qua loa tắm một chút rồi ôm nó ra ngoài giường, cho nó hảo hảo nghỉ ngơi. Hai người đều ngủ đến lúc mặt trời ngả về tây ngày hôm sau mới rời giường, từ đó về sau Quỷ không cần một đêm hai ba lần chạy vào phòng tắm, về phần Lê Phong, nó vẫn như cũ hàng đêm học mèo kêu xuân, nhưng chỉ là chỗ kêu tư bên cửa sổ chuyển vào ổ chăn. Nó siêu thích loại vận động ban đêm này, bởi vì loại vận động này làm nó thực thoải mái, nhưng quan trọng hơn là, bảo bảo ngày thường đối hắn xa cách, lúc làm vận động liền trở nên đặc biệt ôn nhu, nó cũng bởi vậy mà sa vào trong đó, không thể tự kiềm chế, khi nó muốn thoải mái hoặc muốn bảo bảo ôn nhu với mình, sẽ chủ động cầu hoan, bình thường Quỷ đều đáp lại nó. Bọn họ trong lúc đó vẫn duy trì loại quan hệ này, thoạt nhìn như là quan thể thể xác thuần túy, nhưng nếu quan sát kỹ một chút, lại cảm thấy được cũng không phải là đơn giản như vậy, như là có một thứ gì đó quan trọng hơn thế, bởi vì hai người đều không phát hiện, thứ quan trọng ấy vẫn bị phong ấn ở trong mê chướng. Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt Lê Phong đã chuyển vào nhà Quỷ hơn một năm, chỗ ở vốn chán ngắt của Quỷ đã có thêm rất nhiều điều. Ví dụ như đồ dùng, quần áo hằng ngày của Lê Phong, nó quấn quít lấy Quỷ mua món đồ chơi mới, tóm lại là từ vỏn vẹn một bàn một tủ bây giờ thì đầy tràn là đủ loại đồ, nguyên bản chỗ rộng rãi như vậy nay trở nên hẹp đi nhiều, ngay cả chính Quỷ cũng không phát hiện, người khách không mời mà đến này đã từng giọt, từng giọt xâm nhập vào cuộc sống của y, mới đầu y còn có ý định đến cảnh cục xem có người nào đang đi tìm con miêu ngốc nghếch này không, càng về sau y càng không nghĩ đến nữa, cùng Lê Phong sống qua những ngày ―tương thân tương ái‖. Sau khi cùng Quỷ có tiếp xúc thân mật, Lê Phong không giống như trước kia bám dính lấy người, giống như nữ nhân cầm được tờ hôn thú, tổng nghĩ đến tiêm ai lạc định, không cần tốn thêm tâm tư lấy lòng nam nhân của mình nữa, hiện tại mỗi lần Quỷ xuất môn đi làm, nó cũng không quấn lấy sống chết đòi theo nữa, mỗi lúc này, nó đều ngây ngốc ở nhà cùng lão quỷ đợi Quỷ về, mười phần mười trở thành khuê phòng phụ nhân đợi chồng về. Mỗi lần Quỷ về đều mang cho nó đồ ăn vặt hoặc là ít đồ chơi, coi như là thưởng cho nó vì ngoan ngoãn ở nhà. Kỳ thật làm cho Lê Phong không ra ngoài đường, an phận thủ thường như thế cũng có nguyên nhân, chủ yếu là bởi vì có một lần Quỷ dẫn nó ra ngoài đi qua một cửa hiệu cắt tóc, nghĩ thuận tiện dẫn nó vào cắt tóc, ai ngờ vừa mới vào đến cửa, Lê Phong đã bị lưỡi dao điện kia làm sợ đến mức khóc chạy ra ngoài. Từ đó về sau, số lần Lê Phong quấn quít đòi xuất môn ngày càng ít, đến cuối cùng đơn giản là không đi theo nữa, bởi vì nó sợ Quỷ sẽ dẫn nó đến địa phương đáng sợ nào đó, mà tóc trên đầu nó cũng dần dần tích tiểu thành đại, càng ngày càng dài, Quỷ giúp nó cắt ngắn, nó lại sống chết không chịu, nháo vài lần, Quỷ cũng tùy nó. Chính là ngày thường Lê Phong cũng giống như lão quỷ thích nhất là lăn lộn trên mặt đất, mái tóc đen dài kia trở thành khăn lau sàn, bất tri bất giác sàn nhà Quỷ sáng bóng không ít, nhưng mà đầu tóc óng mượt của Lê Phong đã trở thành cỏ nhỏ bị tàn phá dưới chân thành. Quỷ mua về một đống lớn dầu gội đầu, kem xả, dưỡng tóc, thật vất vả mới có thể đem đám cỏ này gặp lại mùa xuân, nhưng để tránh nó mang đầu tóc đi lau nhà, Quỷ buộc mái tóc kia lại, quấn ở trên đầu, vừa tiện vừa mát mẻ lại sạch sẽ. Quỷ
Tháng chín vừa qua, trong không khí có một tia cảm giác mát mẻ, mùa đông đã sắp đến gần, mấy ngày gần đây, Quỷ thường cảm thấy tứ chi đau nhức, lực bất tòng tâm, tự mình bắt mạch thì mới biết là do miệt mài quá độ, cũng khó trách, gần đây bọn họ cơ hồ là buổi tối nào cũng làm, hơn nữa làm đặc biệt kịch liệt, xem ra y phải tiết chế một chút rồi. Vì thế y quyết định trong một tháng tới sẽ không cùng Lê Phong làm việc kia, sau lại sửa thành hai tuần.
Ngày hôm đó Quỷ đi làm việc từ bên ngoài trở về, mua riêng cho Lê Phong gạo nếp tràng mà nó hò hét đòi ăn, y biết là mấy ngày nay Lê Phong đang rất bất mãn với y.
Quái! Để làm chi mà y phải lấy lòng nó, nó chẳng qua chỉ là đột nhiên chạy tới nhà y mà hết ăn lại uống còn gây phiền toái.
Gần đây y càng ngày càng không rõ mình rốt cuộc suy nghĩ cái gì!
Về đến nhà, vừa lên lầu hai liền nhìn thấy Lê Phong đang ghé vào bên cửa sổ, hết sức chăm chú nhìn ra bên ngoài, ngay cả y trở về cũng chưa
phát hiện ra, trước khi chỉ cần y vừa bước vào cánh cửa, Lê Phong đã liền phi lên, ôm y một cái thật chặt.
Đang nhìn gì mà xuất thần như vậy?
Quỷ vừa tiến lên nhìn liền lập tức giận lôi đình.
Không biết là có một đôi dã nam nữ nào đang làm chuyện tốt ở bên trong tòa nhà cũ đối diện nhà y, đại khái là không có tiền đi khách sạn hoặc là vì muốn kí©h thí©ɧ mới mẻ nên mới đến loại địa phương này, từ cửa sổ nhà y nhìn qua vừa đúng lúc nhìn nhất thanh nhị sở.
Dã nam nữ ko biết xấu hổ, để đêm đến y phái mấy con quỷ đến thăm hỏi xem lần sau có còn dám đến nữa không.
―Không được xem, loại đồ vật đó mà nhìn thì con mắt ngươi sẽ bị nát rồi rơi ra.‖ Quỷ một phen đem Lê Phong đang hai mắt đăm đăm nhìn kéo vào nhà, thuận tay đóng cửa sổ, cửa sổ là làm bằng gỗ nên đóng rồi cái gì cũng không nhìn thấy nữa.
Lê Phong nghiêng đầu, hai mắt mê mang xem xét Quỷ, đại biểu nó không biết ý tứ trong lời nói của Quỷ, vì sao ánh mặt lại nát rụng, nó cũng bảo bảo cũng thường làm đó nha, khi đó ánh mắt như thế nào lại không nát rụng?
Quỷ biết trong lòng nó nghĩ gì, y mới không có hứng thú dạy cho nó khóa học sinh lý, cho nên cầm gối đầu, đưa lưng về phía Lê Phong giả vờ ngủ. Tính toán không nói, đây là ý nghĩ của y.
―Bảo bảo, bảo bảo…‖ Lê Phong đến bên cạnh Quỷ, vừa lay y vừa gọi.
Ta không có nghe thấy… ta không có nghe thấy…. ta không có nghe thấy… ―Khò khò…. khò khò…‖ tiếng ngáy khoa trương như vậy vừa nghe đã biết là giả.
Lê Phong biết là y không để ý đến mình, thở phì phì bĩu môi, ngồi tại chỗ mà sinh hờn dỗi.
Qua một hồi lâu cũng không nghe thấy Lê Phong gọi y, Quỷ nghĩ là rốt cục nó cũng buông tha cho liền an tâm mà ngủ.
Lúc này, y đột nhiên cảm thấy vành tai một trận ấm áp, Lê Phong thổi khí vào lỗ tai mẫn cảm của y, một cỗ khí nóng tiến vào trong tai, tạo nên phản ứng dây chuyền, vừa ngứa vừa ma làm cho toàn thân y run lên.
Này… tiểu tử này học ở đâu ra cái loại… tiểu xảo khıêυ khí©h này… Y mạnh nghĩ đến có thể là đôi cẩu nam nữ kia không chỉ hẹn hò ở đối diện một lần, bình thường đều nhằm vào lúc y không có nhà, nói cách khác, tiểu xảo của xú tiểu tử này đều là quan sát thực địa được từ đối diện, hiện giờ cứ thế dùng ở trên người y làm thực tiễn.
Hỗn đản không biết tiết chế, vương bát đản, muốn làm thì về nhà mà làm, thế nhưng lại làm ở đối diện nhà ta, dạy hư hài tử.
Lê Phong ở bên tai Quỷ thổi một hồi cũng không thấy y phản ứng gì nhiều, vì thế hắn tiến về vào trong quần áo của y, dùng đầu lưỡi liếʍ bốn phía rốn Quỷ, nhẹ nhàng chậm tiến.
Quỷ nắm chặt hai tay, cắn chặt hàm răng, liều mạng ức chế *** bốc lên, y lần này đã quyết tâm, cũng không muốn làm đến nỗi tinh tẫn nhân vong, trong hai tuần cấm dục nhất quyết không động đến Lê Phong, hảo hảo nghỉ ngơi lấy lại sức, để về sau có thể trường thương không gãy, cây mãi mãi xanh!
Ý nghĩ của y, Lê Phong không biết, nó chỉ biết là Quỷ đã 4 ngày không cùng nó! Bình thường y tỏ ra rất lãnh đạm, hiện tại đối với nó còn lãnh đạm đến cực điểm, vắng vẻ khiến nó cảm thấy quá tịch mịch, vì thế muốn dùng tất cả các biện pháp để cho y chú ý.
Dùng rất nhiều phương pháp khıêυ khí©h mà không có hiệu quả, Lê Phong ủ rũ trốn ở góc sáng sủa hảo thương tâm.
Đã không còn bị quấy rầy, Quỷ mừng rỡ thoải mái, hai mắt nhắm lại, hai chân vừa đạp, khò khò… vĩnh biệt cõi đời, à không, là say sưa ngủ.
Chính cái gọi là ngủ nhiều dưỡng tinh, tiểu ngủ di thần, Quỷ tỉnh dậy tinh thần hưng phấn, tinh lực dư thừa, ngay cả tâm tình cũng tốt lên, giương
mắt nhìn bên ngoài cửa sổ mới phát giác ra mặt trời đã ngả về tây, tùy hứng đứng dậy chuẩn bị thu xếp cơm chiều.
Vậy thì người nào đó vừa bị vắng vẻ mà thương tâm Lê Phong đang làm cái gì a? Nó đang ngồi trên ghế băng, ăn gạo nếp tràng vị mới mà Quỷ vừa mua cho nó.
Bình thường theo tính tình của con miêu ngốc này, tức giận kia ít nhất phải hai mươi tư tiếng sau mới có thể tiêu hết, lần này như thế nào lại không sao rồi, mặc dù trong lòng còn nghi vấn, Quỷ cũng không để trong lòng, thẳng xuống dưới lầu chuẩn bị cơm chiều.
*
Đã đến giờ cơm chiều.
Hôm nay cả ngày không thấy thân ảnh lão quỷ, ngửi thấy mùi cơm, mặc dù là đang ở ngoài ngàn dặm cũng sẽ chạy như điên về nhà, đúng giờ chờ ăn cơm.
Chỉ là hôm nay lão quỷ có điểm kỳ quái, trước kia việc đầu tiên khi về đến nhà là canh giữ bát cơm chờ, lần này ngược lại không canh bát cơm mà lại vây quanh Quỷ.
Quái, lão quỷ khi nào thì trở nên trung thành và tận tâm như vậy, hiện tượng quái dị này vẫn duy trì cho đến sau khi bát cơm của lão quỷ được đổ đầy mới dừng lại, đồ ăn thơm ngào ngạt chung quy vẫn hấp dẫn hơn là Quỷ, lão quỷ vứt bỏ Quỷ, quay sang làm bạn cùng bát cơm.
Về phần Lê Phong, nó thoạt nhìn bình thường cũng không có gì khác, đúng giờ ngồi bên cạnh bàn chờ cơm, đồng dạng ăn năm bát cơm lớn, ba bát canh to, ăn tốt vô cùng, cũng kiêng ăn vô cùng.
Lê Phong là người theo chủ nghĩa ăn thịt, mỗi bữa cơm không có thịt là không vui, Quỷ chuyên môn đem rau hành các loại thái nhỏ cho vào thịt bò nấu, con miêu ăn kiêng này lại còn có thể thực sự ngồi cẩn thận mà đem nhặt hết chỗ rau hành ra không còn một mảnh rồi mới cho vào miệng, làm Quỷ tức đến muốn lật bàn mắng to, chỉ tiếc cái loại sự tình
mắng chửi này thì chỉ hữu dụng khi mà người bị mắng chửi hiểu được, còn Lê Phong ngốc không chút nào xấu hổ. Quỷ quở trách luôn vào tau trái ra tai phải, thực hành chính sách song thông: Ngươi cố gắng mắng, ta liều mạng ăn, đem tất cả các loại thực phẩm trên bàn diệt sạch quang, sau đó thoải mái ợ một cái, nói một câu: ―Ta ăn no.‖ liền vọt đến cửa sổ hóng gió.
Đợi mắng một lúc tức giận mới vơi được một ít, Quỷ tiếp tục ăn cơm, mới phát hiện trên bài chỉ còn sót lại ít cơm thừa canh cặn, cơm nước xong, còn phải tự tay rửa bát. Nấu cơm là y, ăn đồ thừa là y, ngay cả rửa bát cuối cùng vẫn là y, miẹ nó! Rốt cuộc ai mới là chủ nhân của nơi này a!
Quỷ thì ở trong nhà bếp tức giận bất bình mà rửa bát, càng nghĩ càng thấy tức, đang lúc y đang lao lao sỉ sỉ mắng không ngừng, lơ đãng nhìn vào bóng của mình ở trong chậu nước, sợ tới mức y thất thanh kêu to lên. Ba bước liền vọt vào phòng tắm, nhìn vào gương, mụ mụ mễ nha, tóc của mình từ bao giờ lại giống như đầu tóc của Tân Cương muội muội thế kia, kết thành hơn mười bím tóc, có cái dựng đứng, có cái xiên ngang, vân vân. Một quả đầu đầu bím tóc gấp khúc không được tự nhiên, mười phần giống tổ chim trên đầu.
Phạm nhân là ai, căn bản không cần đoán, Quỷ lao ra khỏi phòng tắm, đuổi gϊếŧ Lê Phong khắp phòng, Lê Phong cơm no rượu say, chạy lên lại có sức, hoàn toàn không nhìn đến phẫn nộ của Quỷ, lúc y đuổi gϊếŧ thì coi như là vận động sau bữa ăn, nhảy lên nhảy xuống, tránh trái tránh phải, chơi đến quên trời đất.
Lê Phong rốt cục có thể tìm thấy phương pháp khiến Quỷ phải chú ý đến nó, mỗi khi nửa đêm thức dậy, trên người Quỷ đầy là hoa văn, hôm nay ở trên mặt Quỷ là ranh vẽ sơn minh thủy tú, bức tranh nước chảy từ trên núi xuống, ngày mai trên bụng y lại là bức tranh giống như là tranh trừu tượng hậu hiện đại, ngày kia trên bàn chân y là luyện chữ to.
Quỷ mỗi ngày đều có ―kinh hỉ‖ không giống nhau, mỗi lần ra ngoài đều phải cẩn thận kiểm tra xem các nơi trên cơ thể, xem có bị bôi bẩn hay không.
Làm như thế này Lê Phong bị Quỷ mắng không ít, nhưng Quỷ càng mắng, nó càng vui vẻ, đối với nó, Quỷ mắng nó tức là còn để tâm đến nó, nó tình nguyện để Quỷ mắng mình mỗi ngày cũng không muốn Quỷ đối với nó hờ hững.
Có một ngày, trên đường Quỷ mua thức ăn về nhà, thấy cửa hàng phụ tùng bên đường có treo mấy chiếc chuông bạc, đột nhiên linh cơ vừa động, ra mua, tối về nhà liền đeo nó lên người Lê Phong, nửa đêm, lúc Lê Phong trộm đứng lên làm trò đùa, bị bắt quả tanh tại chỗ, nguyên nhân là vì cái chuông kia chỉ cần động một chút sẽ phát ra tiếng vang, tiếng vang này nhắc nhở Quỷ từ trong giấc mơ thức dậy.
Ngay khi Quỷ nghĩ đến là có thể vô tư rồi, Lê Phong lại đổi mới động tác võ thuật đẹp mắt, không muốn đánh bất ngờ mà là mai phục.
Trước khi đi ngủ, thừa dịp Quỷ không chú ý, đưa các loại đô chơi cùng tất cả các loại đồ dùng có thể vùi vào trong chăn đệm của Quỷ, sau đó giả vờ như không có gì đợi ở một bên, đợi xem Quỷ sợ hãi mà nhảy dựng lên!
Loại trò chơi nhàm chán này, nó ngoạn từ ngày này sang ngày khác, cũng không thấy chán, cho dù về sau Quỷ cảnh giác, mỗi lúc trước khi đi ngủ liền cẩn thận kiểm tra giường đệm một lần, làm cho âm mưu của nó phá sản, nó cũng vẫn đùa vui vẻ.
Hai tuần cấm dục thật vất vả mới qua đi, nhưng Lê Phong cùng Quỷ vẫn như cũ không hòa hợp.
Nguyên nhân là trước ngày dỡ bỏ lệnh cấm Lê Phong gây ra một cái đại họa, cho tới nay Lê Phong đối với phòng là việc của Quỷ vẫn là kính nhi viễn chi, nhưng mà ngày đó, không biết làm sao nó lại phạm vào cấm kị
này, vào trong phòng làm việc của Quỷ, làm vỡ mười mấy tiêu bản sinh vật của Quỷ, còn làm chết một gốc thảo dược vô cùng quý giá của Quỷ. Quỷ tức đến không nói hai lời, quay đầu bước đi, đi lần này là ba ngày hai đêm.
Đến đêm ngày thứ 3, Quỷ mới chậm rãi trở về nhà.
Lên đến lầu hai, chỉ thấy Lê Phong chui thành một đoàn trong ổ chăn, lão quỷ đi xung quanh ổ chăn.
Cơn tức của Quỷ chưa tiêu, Quỷ đi qua dùng chân giẫm lên chăn bông một cái.
Chăn bông co rúm lại một chút, không có động tĩnh.
Quỷ trong lòng nghi ngờ, kỳ quái a, con miêu không biết xấu hổ này, bình thường vô luận là làm sai việc gì tày trời cũng chỉ cần thấy y trở về là phác một cái xông lên ôm, hôm nay như thế nào ròi, chẳng nhẽ lương tâm nó rốt cục phát hiện, biết là mình sai lớn? Vừa nghĩ như thế, thần sắc lão quỷ tựa như không đúng lắm, vừa thấy y trở về đã kêu không ngừng.
Quỷ dùng sức xốc chăn lên, chăn bông rơi xuống sắc mặt Lê Phong tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa, ôm bụng lui thành một đoàn, từ hai hàm răng cắn chặt tiết ra một tiếng rêи ɾỉ mỏng manh.
Quỷ kinh hãi vội vàng nâng dậy, đưa tay bắt mạch cho nó, phát hiện tay một mảnh lạnh như băng. ―Sao thế này?‖
Lúc này lão quỷ đem một cái gói bích quy đến bên cạnh cho y xem.
Quỷ vừa nhìn thấy cái hộp kia, giống như đã từng quen biết, nghĩ lại nghĩ, mới nhớ tới đây là N năm trước y mua, mua đến sau lại không ăn mà cất vào tủ quần áo, con quỷ ham ăn này không biết làm sao lại lấy gói bánh mốc này ra ăn, còn ăn sạch nữa. Y hổn hển mắng: ―Ngươi này đồ heo, như thế nào mà bánh quá đát rồi còn cố ăn!‖ Mắng xong mới nghĩ đến chính mình không ở nhà ba ngày, không ai cho Lê Phong ăn cơm, bụng nó đói, tất nhiên là gặp gì ăn nấy rồi.
―Không cần sợ, ta đưa ngươi đến bệnh viện.‖ vốn định đưa Lê Phong đi bệnh viện, ai ngờ nó lại dùng sức dãy dụa, nằm úp sắp bám vào cột nhà, sống chết không chịu đi bệnh viện.
―Meo meo ô ngoan, mau buông tay, không đi bệnh viện ngươi sẽ đau chết đấy!‖
― … Đau… chết… cũng… không… đi…‖ Lê Phong nhịn đau nói mấy chữ này.
―Vì sao?‖
― … Ngươi… muốn… bỏ… rơi… ta…‖ dựa vào giác quan thứ sáu trời sinh, Lê Phong mơ hồ cảm giác được một loại bất an, nó không thể dùng từ ngữ để biểu đạt ra, nhưng nó dự cảm Quỷ có ý muốn vứt bỏ nó.
Quỷ sửng sốt, không thể tưởng tượng được Lê Phong lại mẫn tuệ như vậy, mấy ngày nay ở một mình, y mới phát hiện người này bất tri bất giác đã xâm nhập vào cuộc sống của y, mà y cũng không nhận a, loại tri nhận trong nháy mắt này, làm cho y sinh ra một loại hoài nghi, thậm chí là sợ hãi đối với cuộc sống trước kia, nhân loại, từng làm cho y nếm đủ đau khổ, thật tình cùng y sống sao? Không! Y không tin, cũng không thể tin, một lần sai đã làm y thống khổ cả đời, lại một lần nữa, chắc chắn là không chịu nổi, tuyệt không thể để nhân loại này hủy đi cuộc sống của y, cho nên y mới tìm cơ hội đuổi Lê Phong đi.
Mặc dù y thực sự có tâm ý đuổi người, nhưng trước mắt đưa đi bệnh viện mới là quan trọng, nếu còn do dự, thật có thể là mất mạng: ―Ta sẽ không bỏ ngươi lại, ngoan, để ta đưa ngươi đi bệnh viện.‖
―Ngươi gạt người.‖
―Ta như thế nào lại gạt ngươi, ngươi nghĩ lại xem từ trước đến giờ ta đã lừa ngươi bao giờ chưa?‖
Lê Phong đau đến thất điên bát đảo dùng một chút ý chí suy nghĩ trong chốc lát, nột nột nói: ―không có.‖
―Thế không phải đúng rồi sao.‖ Quỷ thấy nó khẩu khí buông lỏng, liền rèn sắt khi còn nóng, cố gắng thuyết phục, Lê Phong ngoan ngoãn tiến vào oa trong ngực Quỷ, cho y ôm đến bệnh viện.
Trong phòng cấp cứu của bệnh viện, Lê Phong nằm trên giường bệnh trắng tinh cho bác sĩ kiểm tra, đau đến nửa mê nửa tỉnh vẫn gắt gao bám chặt lấy tay Quỷ.
―Ngộ độc thức ăn, lập tức đưa vào phòng giải phẫu!‖ Bác sĩ sau khi chẩn bệnh. Lê Phong liền lập tức bị hai y tá đẩy vào phòng giải phẫu.
Người ngoài không được vào phòng giải phẫn, nhưng mà Lê Phong cũng không buông tay Lê Phong ra, vì thế Quỷ ghé vào tai nó nói: ― Không c ó việc gì đâu, ta ở lại chỗ này cùng ngươi.‖
Đau đến không còn khí lực nói chuyện, Lê Phong chỉ có thể dùng ánh mắt xác nhận, thật sự nga, ngươi nhất định phải ở chỗ này chờ ta nga! ―Ân!‖ Quỷ dùng sức gật đầu, đạt được đầy đủ cam đoan rồi Lê Phong mới buông tay y ra.
Cửa phòng giải phẫu khép lại, Quỷ đợi bên ngoài một hồi lâu, bắt được một cô y tá từ bên trong ra hỏi tình huống, biết được Lê Phong không có nguy hiểm gì, liền xoay người đi xuống quầy làm đăng ký cho Lê Phong, sau khi bỏ lại một vạn đồng viện phí liền li khai bệnh viện.
Công ty lớn phục vụ quả là có khác, khi Quỷ mồ hôi đầm đìa cõng Lê Phong về đến nhà, động ngũ đưa hàng đã chờ ở trước cửa, mở cửa cho họ đi vào, không đến nửa giờ, tất cả mọi việc đã được thu thập, rạp chiếu phim gia đình không chỉ được bố trí xong mà còn chỉnh cả kênh, máy giặt, giường lớn đều đặt ở vị trí thích hợp.
Ăn cơm chiều xong, Quỷ bồi Lê Phong chơi điện tử trong chốc lát, sau đó lại lôi Lê Phong vào phòng tắm đặc biệt để tắm rửa, khẩn cấp đem Lê Phong vừa non vừa trắng lên chiếc giường mới để thử độ mềm mại…
thẳng đến lúc hai người tinh bì lực tẫn mới ôm nhau ngủ.
Cách ngày, trời vừa mới sáng dưới lầu liền truyền đến một trận tiếng đập cửa thô bạo.
Lê Phong mộng đẹp đang nồng nhăn mày vùi đầu vào chăn ngủ tiếng, nơi cổ họng phát ra âm thanh mơ hồ, coi như tiếng kháng nghị âm thanh làm nhiễu thanh mộng.
Tiếng đập cửa càng ngày càng lớn, Lê Phong thống khổ thử mở mí mắt nặng ngàn cân, lại vào lúc này, Quỷ thân thủ đặt tay lên mắt nó, ôn nhu trấn an nói: ―Ngủ đi, không có gì đâu.‖
Nếu bảo bảo nói không có việc gì thì liền không có việc gì nữa, Lê Phong lấy tay che tai, tiếp tục ngủ tiếp.
Quỷ tùy ý mặc quần áo, một bên ngáp một bên đi xuống mở cửa.
Mở cửa, thấy ngoài cửa là một người phụ nữ chừng hai mươi tuổi, một bộ quần áo văn phòng, sau lưng cô ta là hai người mặc áo lao động, đầu đội mũ bảo hộ, vừa nhìn đã biết là công nhân xây dựng.
Cô gái thấy có người ra mở cửa, lập tức quay đầu nói với nam nhân bên trái, lớn tiếng trách mắng: ―Sao lại thế này? Nơi này sao lại có người ở?‖ ―Việc này… Cố tiểu thư… Chúng tôi cũng không biết.‖
―Không biết? Một câu không biết là có thể trốn tránh trách nhiệm sao?‖ ―Thật xin lỗi.‖
―Xin lỗi thì có ích lợi gì, công ti tốn nhiều tiền như vậy để thuê các anh tới làm việc, không phải là đến giải thích!‖
Quỷ hai tay ôm ngực, nghiêng người dựa vào cửa, thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô gái cùng thủ hạ của cô ta như diễn kịch, một người miệng lưỡi lưu loát mắng, một người như gà mổ thóc không ngừng gật đầu.‖
A – – – Quỷ ngáp thật to một cái – ―Này…:‘ Cô gái ngừng mắng chửi quay đầy nhìn Quỷ.
―Bà tám thối, cô mắng người kính nhờ đổi cái địa phương đi, đừng đứng trước cửa nhà ta làm đồ đàn bà chanh chua chửi đổng.‖
Nghe thấy Quỷ mắng mình là bà tám thối còn ám chỉ mình là người đàn bà chanh chua, khuôn mặt Cố tiểu thư đều tức đến hóa thành màu gan heo, cô ta cũng không quay đầu lại, chìa tay ra nói: ―Lấy đến.‖ nam tử đứng ở bên phải cô ta liền vội vàng lấy công văn trong túi ra, cung kính đặt vào tay cô.
Cố tiểu thư đem tờ giấy kia đặt trước mặt Quỷ, cả vυ" lấp miệng em nói: ―Khối đất này đã được tập đoàn của chúng ta mua toàn bộ, ngươi là phi pháp xâm chiếm, ta hạn lệnh ngươi lập tức chuyển đi, đội giải tỏa của chúng ta đã đến đây, đúng sáu giờ sẽ san bằng nơi này, đây là thư thông báo!‖
Quỷ tiếp nhận cái tờ thư thông báo kia, nhìn lướt qua, khinh miệt cười nói: ―Nói xong rồi sao?‖
―Xong rồi!‖ Cố tiểu thư hai tay chắp sau lưng, khí thế lẫm lẫm nói. ―Được rồi!‖ Quỷ nhổ một bãi nước bọt lên bức thư, dùng phép làm bức thư dính lên mặt Cố tiểu thư kia.
―A –― tiếng kêu thê lương, vang vọng nơi nơi, khu nhà cũ như được trải qua một hồi rung chuyển, may mắn lắm mới giữ vững được.
Quỷ từ lúc trước khi Cố tiểu thư kêu lên thảm thiết thì đã đem cửa đóng lại, nên đã có thể tránh được âm thanh đoạt mệnh cuồng hô kia.
Quỷ cười lạnh xoay người lên lầu hai. Nhân loại không chịu giáo huấn nhiều như vậy còn vẫn dám dẫn xác đến địa bàn của ta, liền cho các ngươi nếm chút đau khổ, nhớ lần giáo huấn này.
Lầu hai.
Lê Phong ngồi ở trên giường, ánh mắt sương mù nhìn chung quanh. Chắc là bị âm thanh đoạt mệnh cuồng hô kia làm bừng tỉnh. Vừa thấy Quỷ lên lầu, liền giống như dỗ tiểu hài tử mà vươn tay: ―Bảo bảo.‖
Quỷ quay trở lại giường, quay về ôm Lê Phong nói: ―Có phải vừa bị gà gáy đánh thức không?‖
―Vừa mới đó là gà gáy hả, vì cái gì không giống tiếng gà trước đây từng nghe?‖ Lê Phong khờ dại hỏi.
―Nga! Tiếng gà mái hảo khó nghe nha!‖
―Ta cũng cảm thấy khó nghe muốn chết, kệ nó chúng ta ngủ tiếp đi.‖
Đại khái khoảng mười phút sau, ngoài cửa vang lên rầm rầm tiếng máy móc, nhưng không đến hai phút sai, thanh âm kia dần nhỏ xuống, bị một trận tiếng người nháo nhác, tiếp qua không bao lâu, liền nghe được âm thanh độc đáo của xe cứu thương, khoảng nửa giờ sau, tất cả tiếng động đều biến mất, khắp nơi lại khôi phục sự tĩnh lặng.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Quỷ
- Chương 5