Chương 1.2

Mặc cho Giang Nhu như thế nào kêu tiểu hệ thống, tiểu hệ thống đều sống chết không hồi âm.

Không biết sao xui xẻo, trong phòng tắm tí tách tí tách tiếng nước liền vào giờ phút này dừng lại, Phó Cảnh Sâm bên trong lập tức ra tới.

phòng tổng thống rất lớn, phòng tắm cùng giường ngăn cách, cho nên Phó Cảnh Sâm vừa rồi không phát hiện trên giường ẩn giấu một tiểu thiếu niên.

Giang Nhu kêu hệ thống không được, không thể làm hệ thống đem chính mình đưa trở về.

Cậu nắm chặt chăn, bị hệ thống không đáng tin cậy bỏ lại.

“Phúc Bảo, ngươi xong đời!”

Giang Nhu tức muốn hộc máu lại mắng tiểu hệ thống. Mắng xong, cậu xốc chăn lên chuẩn bị tinh thần.

Cái gì tra công, cái gì chú hai, cậu đều không tính toán sợ gặp phải.

hắn xốc chăn lên chuẩn bị rời khỏi.

Cái gì tra công, cái gì nhị thúc, hắn đều không muốn gặp phải.

Phòng độ ấm hơi thấp.

Giang Nhu một phát mở chăn, liền thấy được trên người chính mình chỉ có áo sơ mi trắng của Phó Cảnh Sâm, cùng với gì cũng không có mặc, đùi cậu lập tức run lập cập.

Quần đâu?!

Giang Nhu không có mặc quần, bắt đầu tìm kiếm quần.

Cậu liền rời khỏi giường , một cái bóng đột nhiên bao phủ cậu.

Giây tiếp theo.

Tiếng nói nam nhân lạnh băng vang ở bên tai: “Ai đưa cậu vào?”

Không có mở phòng, gian phòng này không có khả năng người ngoài tiến vào.

Giang Nhu nghe được thanh âm, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Cậu cậu cậu bị bắt được!

Nghĩ đến phải đối mặt Phó Cảnh Sâm trong miêu tả, tuy miêu tả không nhiều lắm, nhưng giữa những hàng chữ đều có thể nhìn ra tới Phó Cảnh Sâm siêu dọa người.

Đại ma vương không dễ trêu chọc, Giang Nhu tàn nhẫn đối mặt chính mình một phen, bộc phát ra ngoan cường.

“Thực xin lỗi, là tôi làm phiền ngài!”

Giang Nhu khẩn trương xinh đẹp khuôn mặt nhỏ tinh xảo, lại nhìn đến Phó Cảnh Sâm tuấn mỹ khuôn mặt chợt ngây người.

“Chồng?”

Cậu ngơ ngác, buột miệng thốt ra.

Kêu xong, đứng ở trước mặt Phó Cảnh Sâm bất động, thanh lãnh tự phụ khuôn mặt tựa xẹt qua một mặt khác thường.

“Cậu kêu tôi cái gì?” Phó Cảnh Sâm khẽ nhíu mày, ngữ điệu lãnh đạm, nghe không ra cảm xúc.

Giang Nhu còn ở đây, trong đầu cậu, giờ phút này chính cậu lôi kéo Phó Cảnh Sâm lên giường.

Hình ảnh càng ngày càng ít không nên, lời tới quá mức đột ngột, không nói rõ ràng tiểu quỷ yêu độc thân bị dọa ngốc.

“Nói chuyện.”

Thẳng đến Phó Cảnh Sâm hơi mang thanh âm không kiên nhẫn , lại lần nữa vang lên.

Giang Nhu như ở trong mộng mới tỉnh lắc lắc đầu.

Đáng sợ.

Tiểu quỷ yêu cậu không thích phán đoán , như thế nào trong đầu sẽ có nhiều đồ vật rối loạn lung tung tới vậy!

“Tôi, tôi không nói gì thêm.”

Trong đầu Giang Nhu cất đồ vật quá nhiều, thế cho nên cậu đều đã quên cậu vừa rồi phản xạ có điều kiện kêu một tiếng “Chồng.”

Cậu nắm vạt áo sơmi, cổ quai hàm, tích cực đối mặt tình cảnh trước mắt, cũng dũng cảm thừa nhận sai lầm: “Tôi hiện tại nhận thức lên giường là không đúng, ngài yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy ngài, tôi lập tức rời đi!”

Nói, cũng không màng không tìm được quần, tiểu quỷ yêu một lòng muốn bò xuống giường rời đi.

Áo sơmi trên người cậu rất lớn, trực tiếp che khuất đùi, liền tính đi ra ngoài cũng không sợ bị người nhìn thấy.

“Đứng lại.”

Chưa đi hai bước, Phó Cảnh Sâm lạnh giọng gọi cậu lại.