*Si Nhi: đứa trẻ ngốc Cũng may, sau khi hàng hóa đã được giao cũng không có xuất hiện sự tình ngoài ý muốn. Bọn họ cũng nhẹ nhàng mà thở ra. Sau khi ra khỏi gia môn của cố chủ, bọn họ tìm một khách điếm quen thuộc mà ngủ trọ.
Sở Hàn Hiền chuẩn bị cho Lưu Thụ Doanh một gian phòng thương hạng, phân phó kẻ dưới rất chiếu cố.
Sau đó mang Lưu Thụ Doanh về Biện Châu, Bạch Thỉ tiêu cục, cũng chính là nhà của hắn. Sau đó nữa, hắn hướng Lưu Thụ Doanh cầu hôn. Nhưng bởi vì Lưu Thụ Doanh không có thân phận hiển hách, cũng không rõ lại lịch, nên Sở Thiên Hào cực lực phản đối việc hôn nhân này, cho nên cam nguyện lui về thiên uyển, chỉ làm một thϊếp thất* của Sở Hàn Hiền. Chính thất* của Sở Hàn Hiền là nữ nhi của chủ nhân tiêu cục Hạch Tội Ngay, một trong ngũ đại tiêu cục.
*thϊếp thất: vợ nhỏ *chính thất: vợ lớn Một năm sau, chính thất sinh hạ một nam nhi tên là Sở Hữu An. Ba năm sau, Lưu Thụ Doanh sinh hạ một nữ nhi, sau đó vì khó sinh mà chết.
Ngày chuyển dạ ấy, Sở Hàn Hiền lo lắng bồi hồi đứng ở ngoài cửa. Lưu Thụ Doanh đã đau bụng suốt một ngày. Nhi đồng nếu còn không ra, lớn nhỏ đều nguy hiểm.
Sau đó, bên ngoài Bạch Thỉ tiêu cục có một người thầy bà đến, bộ dạng ra dáng trung niên nam tử. Hắn nói, hắn tính được trong tiêu cục có người chuyển dạ, biết được lớn nhỏ đều gặp nạn. Nếu không cho hắn vào chửa trị, chỉ sợ lớn nhỏ đều không giữ được.
Sở Hàn Hiền nghi hoặc, đem đối phương mời vào cửa, dùng ba sợi tơ để hắn ở bên ngoài chuẩn bệnh. Sau khi dò xét mạch đập, sắc mặt hắn ngưng trọng nói: "Mẫu thân khí huyết mỏng manh, chỉ sợ không có khí lực sinh ra nhi đồng. Huống hồ… Nàng trước đây đã mắc phải một loại độc kỳ lạ. Đứa nhỏ đã sắp chịu không nổi, ngươi cần giữ người lớn hay là đứa bé?"
Sở Hàn Hiền sửng sốt, sắc mặt xanh trắng. Lưu Thụ Doanh tuy đã không được chính mình sủng ái nữa, nhưng nàng có một bộ dạng mỹ nữ. Tuy nhiên… Bạch Thỉ tiêu cục luôn là nhất mạch đơn truyền một đời con, nhi đồng này cũng là thật vất vả mới có được.
Sở Hàn Hiền cắn răng: "Đứa nhỏ!"
Tên thuật sĩ kia đồng tử chợt co rút, nở nụ cười giả tạo nói: "Hảo! Không hối hận?"
"Dứt khoát!" Sở Hàn Hiền nghiến răng nghiến lợi nói.
Sở Thiên Hào một bên đứng nhìn, âm thầm gật đầu, "vô độc bất trượng phu!" * Nếu Sở Hàn Hiền không có phần khí phách này, hắn làm sao đảm đương nổi trở thành chủ nhân của Bạch Thỉ tiêu cục.
*không độc ác không phải là trượng phuThuật sĩ không cần nói, lại mở hòm thuốc gỗ lấy ra giấy viết, viết xong đưa cho hạ nhân ở một bên. "Nấu nhanh nhanh lên, trước tiên cho mẫu thân uống tăng cường khí lực của nàng…"
Cuối cùng dặn dò: "Thêm hai cây thông, dùng nước sạch."
Sở Hàn Hiền một bên nhìn đơn thuốc, đơn giản là Đương Quy, Xuyên Khung, Thục Địa Hoàng, Bạch Thược, Xuyên Đoạn, Hương Phụ, Địa Du, Mộc Hương, Tía Tô… Đều là một ít thuốc giữ thai khí, dược liệu bổ huyết tầm thường. Cũng là phân lượng dùng thường ngày.
Thoạt nhìn thực sự là không để ý cơ thể mẹ có chịu được thuốc này hay không, trong lòng có chút đau đớn mơ hồ, cũng có chút không đành lòng.
Sau khi thuốc đã nấu xong, thuật sĩ phân phó bà đỡ bất kể như thế nào cũng phải cho Lưu Thụ Doanh uống hết chén thuốc này.
Ước chừng qua nữa canh giờ, thuật sĩ lại mở ra hòm thuốc gỗ lấy ra cao dùng để làm trơn thai chuyên dùng cho thời điểm phụ nữ khó sinh: nhị tiền Đương Quy, bát phân Xuyên Khung, lục phần Cam Thảo, thất phần Bạch Phục Linh, bát phần Chỉ Xát, Hoạt Hạch, lục phần Tía Tô, cây ít mẫu, bát phân Mộc Thông, Đại Phúc Da….
Đồng thời giao cho hạ nhân một viên thuốc: "Lúc thuốc nấu xong, đem Đoạt Mệnh Đan này bỏ vào."
Sở Hàn Hiền thở cứng lại: "Đoạt Mệnh Đan? Vì sao cho Thụ Doanh uống thuốc này?"
"Là ngươi nói cứu đứa nhỏ. Cơ thể mẹ suy yếu như vậy, tất nhiên nàng cần tinh khí cấp cho đứa nhỏ mới có thể cam đoan đứa nhỏ trong bụng còn sống." Thuật sĩ không cho là đúng, nam nhân này vừa rồi độc ác như vậy, bây giờ lại có lòng mẹ.
"Này…." Sở Hàn Hiền đưa mắt nhìn cha của mình. Hắn từ nhỏ đã nghe lời cha nhất. Lúc trước Sở Thiên Hào phản đối hắn lấy Lưu Thụ Doanh, tuy hắn không nguyện, nhưng cũng không có kịch liệt phản đối. Sau nhờ Mạc Bắc đưa ra chủ ý cho Lưu Thụ Doanh làm thϊếp….
"Liền làm theo vị tiên sinh này nói đi!" Nãy giờ Sở Thiên Hào không nói gì, giờ hắn nói ai dám phản đối?
Không bao lâu sau, bà đỡ từ trong phòng ôm ra một đứa bé. Đứa bé kia nhắm chặt hai mắt, ngủ rất an tường.
"Tại sao không có tiếng khóc?" Sở Hàn Hiền cảm thấy có chút không đúng lên tiếng hỏi, thì ra là một nhi nữ.
"Thiếu chủ, đứa nhỏ này không khóc. Cho dù chúng ta đánh thế nào nó cũng không khóc, cũng chỉ ngủ." Bà đỡ đối với sắc mặt dữ tợn của Sở Hàn Hiền có chút sợ hãi.
"Có ý gì?" Sở Hàn Hiền quát. Đứa bé này nhất định có vấn đề, sẽ không phải là người câm đi.
"Mọi người bên trong phủ đối với chuyện đêm nay ai cũng không được truyền ra ngoài!" Sở Thiên Hào dĩ nhiên so với Sở Hàn Hiền nhìn xa. Dù sao thời gian Lưu Thụ Doanh mang thai, hắn cũng không thích. Bởi vậy nên cũng không có nhiều người biết, chỉ có hạ nhân trong phủ là biết chuyện.
"A…" thuật sĩ thấp giọng cười lạnh. Lưu Thụ Doanh trong phòng kiệt lực mà chết, bọn hắn tuyệt không quan tâm, coi như là không có, chỉ quan tâm sĩ diện của bọn hắn.
Quay đầu nhìn lại đứa bé kia, chỉ tính toán, hờ hững ngữa mặt lên trời thở dài: "Kim Lân há có thể là trong ao, nhất ngộ phong vân biến hóa long*…. Quả nhiên là thiên ý!"
*Kim Lân làm sao là vật bình thường, gặp
một cơn gió biến thành rồng Nói xong liền nghênh ngang rời đi…
Chờ đợi Sở Thiên Hào xử lý xong chuyện vụn vặt, thì phát hiện vị thuật sĩ ấy đã không còn bóng đáng. Sở Thiên Hào thầm nghĩ đáng tiếc, dù sao người này chỉ tính toán liền biết quý phủ của mình có việc, hai hòm gỗ là có thể giải quyết xong toàn bộ vấn đề. Hắn rất muốn mời chào người này. Trọng yếu hơn là hắn biết bí mật này của Bạch Thỉ tiêu cục sẽ là chuyện khiến mọi người đàm luận. Sau lại, cơ sở tình báo ngầm khắp nơi Nam Bắc của Bạch Thỉ tiêu cục cũng không tra ra người này.
Lưu Thụ Doanh đột nhiên ra đi, đi thê lương, ngay cả nhà thờ tổ của Sở gia cũng chưa từng đi vào thì đã được hạ huyệt qua loa ở bãi tha ma. Lưu lại trên đời này ấu nữ của mình, nhưng ấu nữ này từ nhỏ không khóc, không cười. Từ lúc mở mắt ra là ánh mắt thực sự ngu dại, trời sinh không trọn vẹn là một ngốc tử.
Sở Thiên Hào giận dữ, không nên để Sở Hàn Hiền cưới Lưu Thụ Doanh. Sở gia của hắn ở Biện Châu là có uy tín danh dự, thế nhưng lại sinh ra một si nhi, truyền đi ra ngoài chỉ sợ bị người ta cười đến rụng cả răng.
Sở Hàn Hiền đối với đứa bé này là vô cùng bất mãn. Nhất là từ sau khi cùng Lưu Thụ Doanh lập gia đình, thái độ của nàng đối với chính mình ôn nhu không xu nịnh, hắn cũng hưng trí với mỹ nhân trẻ tuổi này. Trong lúc vô ý say rượu, hắn vào phòng của Lưu Thụ Doanh, căn phòng hắn chưa đặt chân qua sau một năm tân hôn mới sinh ra đứa si nhi này.
Sở Hàn Hiền ngay cả tên cũng không đặt, trực tiếp chẳng quan tâm đứa ngốc tử này.
Mà dù sao cũng là sỉ nhục của Sở gia, bọn hắn cũng không đem Si nhi ra ngoài nuôi. Bọn hạ nhân trong phủ cũng bị cấm nói, tuyệt không cho bên ngoài biết Sở gia có ngốc tử này.
Nàng bị giam trong thiên uyển của Sở gia, mỗi ngày cố định có nữ tỳ đưa cơm canh đến, sau này cũng không có người hỏi tới. Ba năm sau, Si nhi này đã biết tập tễnh đi đường, cũng là người tỳ nữ này thấy Si nhi ngu dại đáng thương. Lưu Thụ Doanh khi còn sống đối với nàng rất tốt, hiện giờ lưu lại ấu nữ, không người chiếu cố, nhất thời mềm lòng kiên nhẫn dạy nàng đi đường, y y nha nha dạy nàng nói chuyện.
Bất đắc dĩ đến năm tuổi, Si nhi này chỉ biết đi đường, há miệng vù vù ngây ngô cười.
Tỳ nữ đau lòng không thôi! Si nhi này cũng thừa hưởng bộ dạng nghiêng nước nghiêng thành của mẹ nàng. Đáng tiếc là mỹ nhân ngu ngốc, đoán không ra là một nữ tử, thật đáng tiếc bộ dạng mỹ nữ này.
Thời gian đổi dời, Bạch Thỉ tiêu cục liền quên đứa nhỏ này. Tỳ nữ ấy cũng hồi hương lập gia đình, đã không còn ai chiếu cố Si nhi nữa. Tỳ nữ nhờ một hạ nhân khác chiếu cố Si nhi nhưng người này ngại phiền toái, cũng liền không nói đến nữa.
Ngày hôm đó Si nhi đã đói bụng ba ngày, choáng váng, đầu hoa cả mắt, theo bản năng leo ra khỏi cái lao tù đã giam cầm mình và mẫu thân. Nàng ngây thơ không biết thế giới bên ngoài, bỗng nhiên nàng thấy chuồng ngựa ở hậu viện rơi rớt vài mảnh thức ăn của tuấn mã.
Ngựa của Bạch Thỉ tiêu cục đều được tỉ mỉ chăn nuôi, vì thời gian áp tiêu, ngựa sẽ có sức chịu đựng tốt. Thức ăn của gia súc cũng là hải sâm dược liệu quý.
Si nhi cực đói, thấy con ngựa ăn cái này nàng cũng leo vào máng đựng thức ăn ngựa mà lấy một nắm nhét vào miệng. Hàng ngày cũng là ăn tàn canh lãnh thực * nên cũng bất chấp cắn nuốt từng ngụm từng ngụm thức ăn gia súc.
*canh thừa cơm lạnh Trong chốc lát, bởi vì không chịu đựng được mùi thức ăn thô, nên nôn ói ra. Si nhi chưa từ bỏ ý định, ăn, hộc, phun, chỉ cần có thể no bụng. Nàng tuổi còn nhỏ, lại không hiểu thế sự căn bản là sẽ bất chấp nhiều như vậy.
Lúc này Mạc Bắc đi qua chuồng ngựa, vừa khéo thấy một màn này. Đứa nhỏ này? Mạc Bắc nhớ mang máng bóng dáng của Lưu Thụ Doanh. Đứa nhỏ này dù bộ dáng si ngốc, ánh mắt hỗn độn, nhưng vầng trán của nàng thấy bóng dáng của Lưu Thụ Doanh.
Mạc Bắc thở dài. Ngày đó thiếu gia không chịu nghe mình khuyên can, lưu luyến sắc đẹp của Lưu Thụ Doanh, kết quả lấy người ta, chờ đợi người ta. Đứa nhỏ này mặc dù si ngốc, tốt xấu gì cũng là máu mủ của Sở gia nha.
Nhìn thấy không đành lòng, Mạc Bắc ôm lấy Si nhi, vỗ phía sau lưng của nàng làm cho nàng phun thức ăn gia súc ra ngoài. Đặc nàng tại chổ, đi phòng bếp tìm cơm lạnh đem qua cho nàng ăn.
Từ nay về sau Si nhi ở tại chuồng ngựa này, ngày ngày làm bạn cùng ngựa, mỗi ngày chờ Mạc Bắc đem cho nàng một chén cơm lạnh.
……
Một năm sau, Si nhi đã sáu tuổi. Hôm nay có một khách quý đến Bạch Thỉ tiêu cục. Cả tiêu cục từ trên xuống dưới, nhất là Sở Thiên Hào, thái độ đều như có đại dịch.
Khách tới thân phận đăc thù, nói đến phải nói tới nữ hoàng trước đây của Vân quốc Ngâm Ức. Thời gian Ngâm Ức làm nữ hoàng cũng không có lập gia đình, luôn luôn độc thân. Nhưng theo nhân gian dã sử truyền thuyết, hậu cung của nữ hoàng nuôi không ít nữ nhân quyến. Nói một chút kỳ lạ là nữ hoàng hảo nữ sắc. Mà những nữ nhân này lại không giống người kia, đó chính là nhân vật truyền kỳ của Vân quốc Giang Phong.
Giang Phong nữ cải nam trang cưới thanh lâu hoa khôi Vân Yên, lại tương trợ nữ hoàng đăng cơ. Sự tích truyền kỳ này sớm được nhân gian truyền miệng ồn ào huyên náo. Nhiều như vậy người truyền miệng, đã có vô số chuyện không có hóa có.
Bất quá Ngâm Ức không có con, truyền ngôi cho cháu của mình. Nhưng nàng cũng không cô phụ kỳ vọng của Giang Phong, khai sáng một đời người. Thống nhất sáu quốc gia nhỏ thành một quốc gia lớn. Lãnh thổ của Vân quốc bốn phía kéo dài đến bờ biển. Thống nhất xong, quốc gia liền không có chiến tranh.
Dân chúng đối với nữ vương mang đến cho bọn họ cuộc sống yên ổn đều là cực kỳ tôn sùng. Đến nỗi nàng thích nam tử hay nữ tử đều không trọng yếu, dù sao đều là chuyện nhà của đế vương.
Trăm người trăm họ cũng bắt đầu bàn luận về một cái đề tài của câu truyện này.
Năm đó, Giang Phong đem bảo kiếm tặng cho Ngâm Ức. Ngâm Ức mượn lực lượng của Giang Phong cùng mình đã bồi dưỡng, ở trên giang hồ xây dựng một môn phái tên là Minh Phượng cung. Vì mục đích để cho triều đình nắm trong tay giang hồ đắc thị phi này. Trăm năm sau khi Ngâm Ức chết, tổ chức này thoát ly khống chế của triều đình. Thậm chí mấy người hoàng đế tân nhiệm sau này cũng không quyết đoán bằng nữ hoàng, không làm nên việc. Cũng may nhờ tổ tông ân đức dày, bọn họ cũng không cần lo lắng điều gì. Mà thế lực của Minh Phượng cung tăng trưởng đến nổi có thể kiềm chế được triều đình.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: phía trước 2 chương không liên quan, nhưng chương thứ 3 liền vào chủ đề a!