Chương 34: Tình cảm như sương mù (Bốn)

Chương 34 – Tình cảm như sương mù (Bốn)

Khoảng cách giữa bọn họ chỉ cách vài bước, bởi vậy chỉ cần xông lên là mũi kiếm đã muốn xuất hiện trước mắt.

Hoa Dĩ Mạt phất tay một cái, trong chớp mắt đã mặc ngoại sam lại trên người, thấy thế liền rút lui từng bước, đồng thời cũng kéo Tô Trần Nhi ôm vào trong lòng, tránh khỏi hai kiếm hai bên. Bộ pháp dưới chân khởi động, tay phải chụp lấy thân kiếm, va chạm tạo tiếng vang ong ong.

Kẻ cầm kiếm là một nam tử trẻ tuổi, thanh kiếm chút nữa thì rời khỏi tay.

Thanh kiếm ban đầu đâm Tô Trần Nhi kiếm cũng chuyển hướng đâm về phía Hoa Dĩ Mạt. Người tấn công là một nữ tử hơn ba mươi tuổi, ra tay quyết đoán, thoạt nhìn không lưu tình chút nào. Đáy mắt Hoa Dĩ Mạt chợt lóe qua tia hung ác, hừ lạnh một tiếng, ôm lấy Tô Trần Nhi nghiêng người tránh đi, đồng thời cổ tay phải liền vung lên, chỉ bạc mang theo ngân châm liền bay về phía những người cầm kiếm.

Một thanh kiếm lại đột nhiên đâm tới từ bên hông, đánh trật hướng của ngân châm.

Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt đông cứng, nhìn nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện, nhăn mi lại.

"Tiểu Ninh, ngươi đi giúp Thiên Nhi. Chổ này giao cho ta cùng Viên di được rồi.". Nam tử trung niên quay đầu nói.

Nam tử vừa mới bắt đầu tập kích Hoa Dĩ Mạt nghe vậy nhanh chóng gật gật đầu, rời khỏi vòng chiến, bỏ lại một câu: "Thủy trưởng lão, Mộc trưởng lão các ngươi cẩn thận", sau đó liền tiến về phía Phong Nhiễm.

Bên kia, A Nô đang đối diện Kim trưởng lão cùng Trì Hân Hân, ngay cả quần áo cũng chưa kịp mặc, liền bắt đầu nhảy lên, trong lòng ảo não thu hồi ngân châm và y phục nằm dưới đất vào trong tay, vừa định tiến vào vòng đấu thì lại bị hai người đối diện làm cho thối lui.

"Các ngươi không thể chờ ta mặc quần áo rồi tiếp tục đánh sao!". A Nô thật sự chịu không nổi trên người lạnh lẽo nên nhấc lên một góc áo, phẫn nộ nói.

"Bớt nói lời dư thừa đi, xem kiếm ta đây!". Trì Hân Hân từng thấy sư huynh đệ chết trong tay nữ tử này, trong lòng oán giận, tất nhiên không thèm để ý tới, nâng kiếm đâm về phía A Nô.

A Nô xoay người một cái, kiếm liền xẹt qua gò má.

Khi Trì Hân Hân vừ dứt lời là lúc mũi kiếm của Kim trưởng lão cũng đâm đến trước mặt A Nô. A Nô cố gắng tránh đi, quá nóng vội nên liền theo bản năng dùng tay ra chắn.

Chỉ nghe "A –" một tiếng, tiếng vải bị xé rách truyền vào tai A Nô. Một mũi kiếm đâm vào áo của A Nô, chỉ cách chút nữa là đâm tới chóp mũi nàng.

Kim trưởng lão đang muốn nâng kiếm tiếp tục tấn công thì âm thanh tức giận và xấu hổ của A Nô vang vọng trong toàn bộ miếu thờ.

"Ngươi là lão già không biết xấu hổ! Không cho mặc quần áo còn không tính, vậy mà còn làm hỏng áo lót A Nô!".

Kim trưởng lão chỉ cảm thấy bên tai nổ vang một tiếng rống to, nghe vậy ngẩn ra, sắc mặt từ trắng biến hồng, từ hồng biến đen, quả nhiên là trăm hoa đua nở.

A Nô nổi giận vì bị làm rách áo lót, thừa dịp Kim trưởng lão giật mình, phi thân một cái tới gần, giơ lên ống tay áo, trong miệng nói: "Ngươi xem đây, phá!". Tay trái lại đột nhiên nâng lên, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh về phía trước ngực Kim trưởng lão.

"Cẩn thận!". Trì Hân Hân dùng kiếm đuổi theo A Nô. A Nô cũng không quay đầu lại, thay đổi tốc độ, nhắm về phía Kim trưởng lão. Trì Hân Hân thấy thế liền vội vàng ngừng lại.

Khoảng cách hai người quá gần, Kim trưởng lão không thể sử dụng kiếm, đành phải nâng tay đánh về phía bả vai A Nô, không nghĩ rằng đối phương sẽ xoay người lại, bàn tay liền hướng về phía ngực A Nô. Trong đầu Kim trưởng lão vang lên giọng nói A Nô mới vừa rồi la hét nhục nhã, bàn tay liền dừng lại, khí huyết thu ngược trở về, ngực liền khó chịu, khóe môi thấm ra một tia máu.

Còn A Nô thì đã lui vài bước về phía sau, ôm ngực, thần sắc lại tức giận: "Ngươi là lão già không biết xấu hổ! Vừa rồi ngươi muốn làm gì!".

Đang nói chuyện, người cũng lui đến bàn thờ, ống tay áo vung lên, thu ngân châm lại vào hộp trong tay áo.

Kim trưởng lão cảm thấy trong lòng vô cùng ấm ức, rất nhanh ra tay, gương mặt sớm đen lại, tức giận đến nổi râu ria đều run lên: "Ngươi là đồ yêu nữ, hôm nay ta không gϊếŧ ngươi, thì không thể nào hả giận!".

A Nô không để ý tới Kim trưởng lão, cúi đầu đá đá nam tử cả người đẫm máu đang nằm cạnh bàn thờ, kêu một tiếng, giật nhẹ khóe miệng nói: "Nhớ phải trả ơn đó.".

Lục Sam hướng A Nô cười cười, thanh âm suy yếu nói: "Không ngờ lại gây thêm phiền phức cho các ngươi.".

A Nô bĩu môi, một lần nữa quay đầu nhìn hai người đang hướng về phía mình, hừ một tiếng, trên tay đã cầm hơn mười cây châm độc, sau đó hướng Kim trưởng lão cùng Trì Hân Hân phóng đi.

Chổ của Hoa Dĩ Mạt cũng không lạc quan gì.

Bách Hiểu Lâu vô tình đắc tội Thuật Môn, sau đó phái Huyền Tam đi thỉnh tội, cũng hứa hẹn một khi biết được tin tức Lục Sam thì lập tức đi báo lại cho Thuật Môn. Bởi vậy, khi ba ngày trước hành tung của Lục Sam bị thông báo lại cho Thuật Môn, thì ba vị trưởng lão liền xuất động, mục đích chém gϊếŧ tên phản đồ này, đoạt lại Linh Lung Châu. Ba vị trưởng lão gồm có: Kim trưởng lão, Mộc trưởng lão và Thủy trưởng lão. Đang đối phó với Hoa Dĩ Mạt, chính là hai vị trưởng lão Thủy và Mộc.

Thủy trưởng lão và Mộc trưởng lão là vợ chồng gần mười năm, ăn ý mười phần, bởi vậy phối hợp giống như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động vô cùng. Mặc dù thân pháp của Hoa Dĩ Mạt linh hoạt, di chuyển cũng không có vấn đề. Nhưng mà lúc này trong lòng còn có một Tô Trần Nhi, nên có chút cản trở. Một lúc sau, thân pháp liền trở nên chậm chạp.

Thủy trưởng lão thấy chân trái Hoa Dĩ Mạt có một khe hở, liền nâng tay đâm tới. Hoa Dĩ Mạt lui đến một bên tượng Phật, không thể tiếp tục lui nữa, chỉ bạc trong cổ tay run lên liền quấn trước mũi kiếm. Mộc trưởng lão thấy vũ khí bị Hoa Dĩ Mạt quấn lại, nhất thời tạm dừng không ra tay. Sau đó thấy Tô Trần Nhi đang được Hoa Dị Mạt bảo hộ, cho nên cố ý đánh lạc hướng, đâm về phía Tô Trần Nhi.

Tất nhiên là Hoa Dĩ Mạt sẽ chú ý động tĩnh người trong lòng, nhưng cũng không ngờ rằng đối phương lại đổi phương hướng, vội vàng đem Tô Trần Nhi trong lòng đẩy ra phía sau, lạnh lùng nhìn Mộc trưởng lão liếc mắt một cái.

Thanh kiếm của Mộc trưởng lão đâm về phía trước rốt cuộc thành vô ích, thấy Tô Trần Nhi bị Hoa Dĩ Mạt đẩy về phía sau, mũi kiếm vừa chuyển, liền đâm vào bàn tay Hoa Dĩ Mạt, không còn đường lui, phía sau Hoa Dĩ Mạt là Tô Trần Nhi, lại không thể né tránh, chỉ phải miễn cưỡng tiếp một kiếm này.

Máu chảy theo mũi kiếm Mộc trưởng lão rút ra, dừng trên bệ tượng Phật.

Mộc trưởng lão thấy chiêu đầu tiên đâm trúng tay, sau đó nhanh chóng chuyển hướng về phía trước ngực Hoa Dĩ Mạt.

Ngân châm của Hoa Dĩ Mạt quấn quanh kiếm của Thủy trưởng lão bây giờ liền thu trở về, tiếp theo liền phóng về phía hai chân, làm cho Thủy trưởng lão dùng kiếm xoay người lại chắn. Cùng lúc đó Hoa Dĩ Mạt bên này đã phi thân tới gần Mộc trưởng lão, tay trái nắm lấy mũi kiếm, tay phải hung hăng đánh vào đầu nàng.

Gương mặt Mộc trưởng lão biến sắc, nâng tay trái lên đỡ lấy, tay trái Hoa Dĩ Mạt cầm lấy mũi kiếm bỗng nhiên từ chuôi kiếm hướng lên. Mặc dù Mộc trưởng lão đã chặn lại một kích trí mạng vào đỉnh đầu, nhưng nhất thời lại không kịp ngăn cản chỗ khác, mặc cho Hoa Dĩ Mạt điểm huyệt của nàng, lúc này liền bị đứng yên tại chỗ.

Khi Thủy trưởng lão bên cạnh che chắn ngân châm là lúc hắn phát hiện tình trạng không đúng, kiếm trong tay dĩ nhiên theo tới, nhưng vẫn là chậm một bước, cho nên Mộc trưởng lão mới bị Hoa Dĩ Mạt chế trụ.

Hoa Dĩ Mạt quay đầu nhìn Thủy trưởng lão liếc mắt một cái.

Mũi kiếm Thủy trưởng lão định đâm vào xương sườn Hoa Dĩ Mạt, khi nhìn thấy ánh mắt Hoa Dĩ Mạt thì, sắc mặt liền trắng bệch, ngừng thế tấn công, đem kiếm rút trở về.

Ánh mắt kia hàn khí bức người, rõ ràng nói cho Thủy trưởng lão biết, mặc dù có thể đâm trúng, nhưng thê tử của hắn cũng phải trải giá bằng tính mạng.

"Tại sao không đâm?". Khóe môi Hoa Dĩ Mạt gợi lên nụ cười châm chọc nhìn Thủy trưởng lão sắc mặt đông cứng.

"Ngươi muốn thế nào?". Thủy trưởng lão hạ kiếm xuống, mũi kiếm dính máu tươi nhỏ xuống đất, nổi bật trên nền tro bụi.

"Muốn như thế nào sao...... để ta nghĩ xem. Hay là chặt bỏ một bàn tay của ngươi, thấy sao hả?". Hoa Dĩ Mạt chậm rãi lấy kiếm trong tay Mộc trưởng lão, tùy ý chỉ chỉ về phía trước, nhắm về phía cánh tay Thủy trưởng lão.

"Ta khinh!".

Mộc trưởng lão hướng Hoa Dĩ Mạt nhổ một ngụm, mắng: "Ngươi quá vô sỉ!".

Gương mặt Hoa Dĩ Mạt không chút thay đổi nhìn về phía Mộc trưởng lão: "Các ngươi người đông thế mạnh, thỉnh thoảng lại đuổi giết nữ nhân không chút võ công, như vậy thì không vô sỉ sao?". Dừng một chút, Hoa Dĩ Mạt đột nhiên nâng lên tay phải, hung hăng ném cho Mộc trưởng lão một cái tát tai, sau đó cười lắc lắc tay, nói, "Như vậy đủ vô sỉ chứ.".

"Dừng tay!". Thủy trưởng lão gấp đến độ tiến về phía trước từng bước.

Hoa Dĩ Mạt đang muốn nói chuyện, tay trái lại chạm vào cảm giác ấm áp. Nàng nghiêng đầu. Chỉ thấy Tô Trần Nhi cúi đầu, sắc mặt bình tĩnh xé một góc áo sạch sẽ băng bó lại lòng bàn tay Hoa Dĩ Mạt đang chảy máu.

Hoa Dĩ Mạt thấy thế liền nao nao, đáy mắt hiện lên một tia không được tự nhiên, mở miệng nói: "Trầy xước nhẹ, không cần phải gấp gáp băng bó.".

Tô Trần Nhi vẫn thuần thục cột lại mảnh vải, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn Hoa Dĩ Mạt, ngữ khí nhu hòa nói: "Bất quá chỉ tốn chút thời gian thôi, không phải bây giờ tốt hơn rồi sao.".

Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu, ánh mắt hơi chớp, có chút không dám nhìn Tô Trần Nhi, ngược lại đem tầm mắt chuyển tới hai người còn lại phía đằng kia.

Mặc dù một mình Phong Nhiễm đối phó hai người, nhưng cũng không phải hạng người có công lực thâm hậu, cho nên liền chiếm thượng phong, một đường đánh chắc, trên người hai tên tiểu bối đều bị thương, chỉ cần một chút thời gian, thì có thể khắc chế.

A Nô ở đằng kia vô cùng phấn khích, hành động cũng mạnh mẽ. Chỉ thấy ngân châm trong tay A Nô bay lia lịa, trong miệng không quên chế ngạo hai người. Không biết lúc nào thì Trì Hân Hân đã ngã xuống đất, tựa vào trên tường, sắc mặt có chút trắng bệch, chỉ còn lại mình Kim trưởng lão phải trái né tránh độc châm, trong lòng tức giận nhưng lại không thể làm gì đối phương.

"Lão già không biết xấu hổ, nữ đệ tử của ngươi sắp chết rồi kìa, ngươi không muốn tới xem sao?".

Kim trưởng lão liếc mắt nhìn Trì Hân Hân, lo lắng cùng phẫn nộ trên mặt càng dữ tợn.

"Thành ca, không cần lo cho ta, gϊếŧ nữ nhân này!". Mộc trưởng lão ý đồ dùng chân khí giải huyệt, lại phát hiện thủ pháp điểm huyệt của đối phương vô cùng cao minh, nhất thời căn bản không thể giải được, chỉ có thể hướng Thủy trưởng lão nói.

Hoa Dĩ Mạt nghe thấy Mộc trưởng lão mở miệng, quay đầu nhìn lại, giơ kiếm lên, mũi kiếm dán tại trên mặt Mộc trưởng lão, cười nói: "Ta cũng hiểu không nên lo cho sống chết của ngươi, có phải hay không?". Nói xong liền nhìn về phía Thủy trưởng lão.

Sắc mặt nam tử trung niên càng trầm trọng: "Chúng ta sẽ đi.".

"Rời đi? Sau đó sẽ tìm người đến đuổi gϊếŧ chúng ta sao?". Hoa Dĩ Mạt cười, "Dù sao cũng phải đem nợ nần tính toán cho xong, rồi muốn làm gì cũng được.". Nói xong, xoay mặt chuyển hướng sang nhìn Mộc trưởng lão, thần sắc trong mắt lạnh lùng, "Ngươi thấy ta nói đúng không?".

Mũi kiếm sắc bén ép xuống, dán trên mặt Mộc trưởng, rất nhanh liền cắt da, tơ máu chảy xuống.

"Không được!". Thủy trưởng lão thấy thế rối lên, ý muốn tiến lên từng bước, liền bị Hoa Dĩ Mạt quát bảo ngưng lại .

"Nếu ngươi tiến lên, ta không bảo đảm, cũng không biết là mặt, hay là mệnh.". Hoa Dĩ Mạt nói, lại quay đầu nhìn chằm chằm Mộc trưởng lão, trêu tức nói: "Ngươi nói xem, nếu như trên mặt ngươi có vết sẹo thì nam nhân có ghét bỏ không?".

"Ngươi!". Mộc trưởng lão trừng lớn mắt không dám tin, nhìn Hoa Dĩ Mạt.

Đáy mắt Hoa Dĩ Mạt lạnh như băng, lưỡi kiếm trong tay chậm rãi dán trên mặt Mộc trưởng lão, một tấc một tấc lướt qua.

Gương mặt khéo bảo dưỡng kia liền bị cắt chảy máu, rất nhanh nhiễm đỏ hơn phân nửa gò má.

"Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào!". Thủy trưởng lão cầm kiếm siết chặt, hung hăng nhìn chằm chằm Hoa Dĩ Mạt.

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, ngừng tay lại, thản nhiên nói: "Không muốn thế nào hết. Nhưng mà, phải trả giá chút thôi.".

"Người của Thuật Môn, có thể giết chứ không thể nhục!". Mộc trưởng lão phẫn hận trừng mắt nhìn Hoa Dĩ Mạt liếc mắt, sau đó nhìn về phía Thủy trưởng lão, ánh mắt không muốn nhưng rất quyết đoán, "Thành ca, gϊếŧ các nàng đi! Tuy ta chết, cũng không nguyện bị kẻ khác uy hiếp.".

Ánh mắt Thủy trưởng lão khó xử, gân xanh lộ trên trán, không biết đưa ra quyết định như thế nào.