Chương 2: Lấy thân báo đáp (Hai)

Chương 2 – Lấy thân báo đáp (Hai)

Từ Lão híp mắt nhìn, tay trái chậm rãi vuốt chòm râu hoa râm của hắn. Tay phải nhẹ nhàng khoát lên cánh tay của nam tử trên giường, nhẹ nhàng không tiếng động.

"Từ lão, nhi tử nhà ta thế nào rồi?" Thần sắc Nguyễn Thiên Ưng có chút lo lắng.

Từ lão nghe vậy thì chậm rãi thu hồi bàn tay bắt mạch của mình về, sau đó từ trên giường đứng lên.

Khi Từ lão vừa đứng lên thì phong Như liền đi tới từng bước ngồi xuống mép giường, cầm lấy tay Nguyễn Quân Viêm, trong mắt toát ra lo lắng.

"Tình huống của Nguyễn công tử.... có chút không ổn" Từ lão xoay người nhìn Nguyễn Thiên Ưng, cúi đầu thở dài "Vừa rồi ta xem xét qua, thì thấy mạch đập của Nguyễn công tử rất yếu, hơi thở hỗn loạn, sắc mặt và môi đều thâm lại, tưa lưỡi cũng tím tái, chắc chắc là do chất độc phát tác"

"Độc phát tác?" Trong mắt Nguyễn Thiên Ưng hiện lên một tia nghi ngờ, "Lúc bái đường, trước mặt bao nhiêu người Viêm nhi rất khỏe mạnh, sao lại có thể trúng độc?"

"Không phải là do trúng độc tức khắc" Từ lão lắc đầu nói,"Nếu lão phu không đoán sai thì độc này là loại độc ngấm lâu ngày. Những cơ quan trọng yếu trong cơ thể hiện tại đang lâm vào tình trạng rối loạn, hôn mê, xem ra đối phương cũng không phải muốn trực tiếp lấy mạng công tử".

"Ngươi nói là có người luôn âm thầm hạ độc Viêm Nhi?" Nguyễn Thiên Ưng nghiến răng nghiến lợi nói.

"Thiên Ưng, trước tiên khoan hãy tìm kẻ hạ độc, cứu Viêm Nhi quan trọng hơn" Phong Như quay đầu cấp bách mở miệng nói,"Từ lão, có cách gì giải độc không?".

"Ai..." Từ lão chậm rãi lắc lắc đầu,"Thật sự đối với loại độc này lão phu biết rất ít, càng đừng nói đến chuyện giải độc".

"Từ lão, ngươi hành y trong giang hồ vì có hơn mười năm, y thuật vượt trội, ngay cả ngươi cũng không có biện pháp, thì biết thế nào mới được đây" Nguyễn Thiên Ưng gắt gao nhíu mi lại. Dừng một chút, tựa hồ nhưng đang nghĩ đến cái gì đó, có chút thở mạnh, nặng nề mà hừ một tiếng, cả giận nói"Ai dám càn rỡ như thế, dám hạ độc nhi tử của ta vào ngày đại hôn! Nếu để cho ta điều tra ra, đem xương hắn nghiền thành tro cũng không đủ!".

"Dượng bớt giận, tổn thương thân thể sẽ không tốt" Phong Thiến ở bên cạnh đã mở miệng,"Viêm ca ca cát nhân thiên tướng" Nói xong thì quay đầu nhìn Tô Trần Nhi liếc mắt một cái, mở miệng nói"Tô tỷ tỷ cũng nên lại đây khuyên nhủ dượng đi. Mặc dù bái đường vẫn chưa xong, nhưng cũng không thể đứng ở đó mà ngẩn người ra".

Tô Trần Nhi đứng yên tại chỗ, nàng cũng không để ý tới lời nói ẩn ý của Phong Thiến, một mình hướng Từ lão ôn hòa hỏi "Không biết Từ lão có biện pháp gì không?".

Từ lão vuốt vuốt chòm râu, cân nhắc nói "Có hai cách. Nhưng mà, đều không dễ" Nói xong, trong lúc ánh mắt mọi người chờ mong có câu trả lời thì hắn mở miệng "Tuy là cực độc, nhưng có thể dùng công lực tương sinh tương khắc đẩy chất độc ra, thì cũng có thể làm. Nguyễn công tử độc bị trúng loại âm độc, cần có thuần dương công lực đến để đẩy ra. Nhưng mà......" Từ lão ngẩng đầu khó xử nhìn Nguyễn Thiên Ưng liếc mắt một cái, nói tiếp, "Nguyễn công tử trúng độc mãn tính, phát tát chậm, chất độc đã tích lũy trên dưới bảy ngày, độc tố cực mạnh. Nếu muốn thuần dương công lực đến đẩy độc tố ra thì cũng phải mấy bảy ngày. Quá trình này, dường như cần một người người có hơn mười năm công lực".

Nguyễn Thiên Ưng nghe vậy, sắc mặt không khỏi thay đổi.

Mười năm công lực, ý nghĩa là gì, không cần nói cũng biết.

"Còn có biện pháp nào khác hay không?" Vẻ mặt Nguyễn Thiên Ưng trầm trọng.

Võ nghệ của phủ Nguyễn Gia lấy kiếm pháp làm chính yếu, nội lực cũng tương đối trung hoà, tuy muốn hỗ trợ cũng giúp không được. Mặc dù biết vài người có nội công thâm hậu, nhưng chắc gì hắn đã chịu cứu một người không thân cũng chẳng quen?

Dường như Từ lão đoán được phản ứng của Nguyễn Thiên Ưng, lão gật gật đầu, nói "Còn có một cách. Mặc dù y thuật của lão phu không thể giúp Nguyễn công tử điều trị nhưng mà trên giang hồ lại luôn có nhiều người có y thuật tinh diệu có thể giải loại độc này".

"Người Từ lão muốn nói là ai?" Nguyễn Thiên Ưng truy vấn nói.

Từ lão nhìn Nguyễn Thiên Ưng liếc mắt một cái, chần chừ nói "Nguyễn bảo chủ [1] cũng biết người đó".

[1] Bảo chủ: Người đứng đầu một phủ.

Nguyễn Thiên Ưng nghe thấy Từ lão nói như vậy, trong đầu chậm rãi nhớ lại, liền hiểu được. Sắc mặt vẫn không dịu đi chút nào.

"Từ lão chỉ...... Người đó?".

"Vâng" Nét mặt già nua của Từ lão cũng có chút khó coi,"Chính là nàng. Quỷ Y".

Quỷ Y Hoa Dĩ Mạt.

Tên này, vẫn lưu truyền trong giang hồ, cuối cùng cũng có ngày nhắc đến.

Nàng được người yêu. Bị người hận. Cũng bị những thầy thuốc trong giang hồ khinh bỉ.

Bởi vì Quỷ Y, căn bản không xứng với danh hiệu đại phu.

Đại phu vốn là lấy việc cứu sống người làm nhiệm vụ của mình, nhưng còn Quỷ Y thì thấy chết mà không cứu. Chưa bao giờ là một thầy thuốc nhân từ.

Nhưng mà không ai có thể thể phủ nhận y thuật cao thâm của Quỷ Y. Lời đồn đãi nói rằng không có người nào mà Quỷ Y không thể cứu sống, tuy đã bước một chân vào quỷ môn quan, cũng nhất định sẽ được Quỷ Y kéo trở về. Trên giang hồ từng có lời đồn đãi, nói là "Diêm vương muốn ngươi chết lúc canh ba, Quỷ Y càng muốn hồn ngươi hoàn dương [2]".

[2] Hoàn dương: Sống lại

Bởi vậy có thể thấy được giang hồ bàn tán về nàng thế nào.

Quỷ Y thành danh sáu năm trước. Lần đó cũng là lần đầu tiên người giang hồ nhìn thấy Quỷ Y. Nàng giống như đột nhiên xuất hiện rồi sau đó khiến cho sóng to gió lớn khắp nơi.

Sáu năm trước, trang chủ Phong Nhất Khiếu của Phong Thu sơn trang bị em ruột âm mưu hạ độc.

Trong lúc đó, tất cả mọi người đều nghĩ không lâu nữa thì Phong Thu sơn trang sẽ đổi chủ.

Sự tình ngày càng biến hóa kịch tính. Biến hóa nguyên nhân, là vì nữ nhi thứ hai của Phong Nhất Khiếu, Phong Nhiễm mang về một tiểu cô nương bị thương.

Giang hồ đồn đãi, bộ dạng Hoa Dĩ Mạt lúc đó thoạt nhìn bất quá chỉ mới mười tuổi. Ai cũng không đoán chỉ một tiểu cô nương như vậy mà lại ra tay giải độc cho Phong Nhất Khiếu.

Lúc nàng giải độc không ai ở đó, mà Phong Nhất Khiếu lại đang hôn mê bất tỉnh, bởi vậy dường như không người nào biết được tình hình trong phòng lúc đó là thế nào, chỉ biết qua khoảng thời gian một nén nhang, Phong Nhất Khiếu liền tỉnh dậy.

Giải độc. Tình thế chút nữa suy tàn lập tức được vãn hồi. Phong Thu sơn trang này, một lần nữa về lại trong tay Phong Nhất Khiếu.

Giang hồ lúc bấy giờ vô cùng khϊếp sợ. Hoàn toàn cho rằng thần y xuất hiện.

Cho đến không lâu sau, mọi người liền phát hiện mình nghĩ mười phần sai.

Chuyện này qua không lâu, có người liền tìm Bách Hiểu Lâu[3] tra xét ra chỗ ở của Hoa Dĩ Mạt. Ở gần vùng Trầm Uyên có một cái hang đá .

[3] Bách Hiểu Lâu: Giống như phủ điều tra

Trước hang đá viết ba chữ.

Quỷ Y Quật.

[4] Quật: Hang

Bắt đầu từ đó về sau, liền có không ít người bắt đầu nối tiếp nhau đến xin chữa bệnh. Đi một nhóm, về vài người, người có cơ hội trở về rất hiếm.

Mà dần dần , giang hồ liền có lời đồn đãi: Quỷ Y, có hai điều kiện. Thứ nhất là thuận mắt. Thứ hai là đáng giá. Có nghĩa là, nếu ngươi vừa mắt Quỷ Y cũng đồng nghĩa với chuyện ngươi đã thành công một nửa; Tiếp theo cần có, đó là ngươi phải mang những thứ quý hiếm nhất để trả công.

Nếu không thể thỏa mãn hai điều kiện đó, vậy thì còn một biện pháp khác. Chính là xông vào Quỷ Y Quật cầu xin chữa bệnh.

Không ai biết Quỷ Y Quật có cái gì bên trong, bởi vì những người vào đó đều không có trở ra.

Không có ngoại lệ.

Cũng không phải là không ai thử qua chuyện ép Quỷ Y cứu người. Từng có một tiêu cục rất có tiếng tăm đã làm chuyện này.

Suốt tám mươi chín người đứng ở trước Quỷ Y Quật. Tay cầm đao lạnh lùng đứng trước cửa hang, không đạt mục đích thề không bỏ qua.

Nhưng mà kết quả cuối cùng, cũng là toàn bộ trúng độc mà chết. Tám mươi chín cổ thi thể, xanh tím ngang dọc đầy mặt, cũng không ai biết những người đó vì lý do gì mà trúng độc. Chỉ biết là tám mươi chín người đó, bỗng nhiên cả người run rẩy, ngã xuống đất mà chết.

Trận đó là chuyện bị thảm cực kỳ, nhưng cũng xuất hiện được một cái lợi. Là bởi vì từ trong Quỷ Y Quật bỗng nhiên bắn ra một cây châm, ghim vào chính giữa đùi của một người tuổi nam tử còn trẻ.

Nam tử kia bị kinh hãi, nghĩ đến mình sắp chết, mặt liền biến sắc.

Nhưng mà khi nhìn kỹ lại thì phát hiện cây châm trên đùi hé ra một mảnh giấy nhỏ.

Nam tử trẻ tuổi lấy mảnh giấy xuống, mở ra xem.

Tám mươi chín cổ thi thể, bị hắn lặng lẽ chôn ở cách Trầm Uyên không xa. Làm xong hết thảy, hắn cõng theo mẫu thân trên lưng, trầm mặc đi vào Quỷ Y Quật.

Khi trở ra, là hắn đỡ mẫu thân đi ra . Trên mặt mơ hồ nhìn thấy nước mắt.

Trước khi rời đi, nam tử quỳ gối trước Quỷ Y Quật, cung kính dập đầu lạy ba cái. Sau đó mới xoay người giúp đỡ mẫu thân mình rời đi.

Từ đó về sau, liền không ai ngốc nghếch đi làm loại chuyện này.

Nhưng mà ác danh của Quỷ Y lại đồng thời truyền khắp giang hồ.

Bởi vậy khi Nguyễn Thiên Ưng nghe được Từ lão đưa ra đề nghị tìm Quỷ Y, hắn chỉ cảm thấy hai cái phương pháp đều khó như lên trời, sắc mặt tự nhiên không tốt.

"Những người khác...... Không được sao?".

Từ lão lắc đầu, thở dài nói "Có lẽ có, nhưng mà sợ là lệnh công tử không có nhiều thời gian như vậy. Xung quanh vùng Trầm Uyên, Quỷ Y Quật cách huyện Thanh Nguyên cũng không xa, ba ngày liền có thể đi đến. Lệnh công tử...... Sợ chỉ có năm ngày. Thời gian ngắn ngủi, đi nơi nào tìm thần y khác đây".

Ánh mắt Nguyễn Thiên Ưng vô cùng bi thương, nhìn Nguyễn Quân Viêm nằm trên giường nhắm chặt hai mắt, cắn răng nói "Ta đã biết".

Phong Thiến đứng một bên bỗng nhiên liền mở miệng "Ta từng nghe qua Quỷ Y này, biết được một ít chuyện...... Hẳn là giúp ít cho việc cầu xin chữa bệnh".

"Là cái gì?" Phong Như nghe được cháu gái nói như vậy, quay đầu hỏi nàng.

"Ta nghe nói, tên Quỷ Y này...... Rất ghét người trong giang hồ".

Nguyễn Thiên Ưng nghe vậy ngẩn ra, không rõ Phong Thiến có ý tứ gì.

Phong Thiến nhìn thấy mọi người nghi ngờ, khóe mắt lóe ra ánh sánh liếc nhìn Tô Trần Nhi một cái, thấp giọng nói "Có nghĩa là, nàng rất ghét người có võ công. Võ công càng cao, càng căm ghét".

Phong Như nghe vậy trong mắt sáng ngời "Ý của Thiến Nhi là có thể phái người không có võ công đi sao?".

"Dạ. Nhưng mà Thiến Nhi cũng chỉ nghe đồn như vậy mà thôi" Phong Thiến nhìn Phong Như gật gật đầu, dừng một chút, giọng điệu có chút phiền muộn nói,"Bây giờ đi đâu tìm một người không có võ công đây? Cũng không thể tùy tiện phái một người bất kỳ đi, chuyện này không làm được thì Viêm ca ca làm sao bây giờ".

"Để ta đi".

Một thanh âm thản nhiên vang lên.

Nguyễn Thiên Ưng quay đầu nhìn Tô Trần Nhi đứng cách đó không xa.

Tô Trần Nhi ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua mọi người, dừng ở trên người nam tử nằm trên giường. Thần sắc trong mắt có chút không yên.

"Trần Nhi" Nguyễn Thiên Ưng nhíu nhíu mày, giọng điệu có chút chần chừ "Việc này không đơn giản, chúng ta phải thảo luận cho chu toàn......".

"Thiên Ưng, Viêm Nhi không có thời gian nữa" Phong Như bỗng nhiên mở miệng, đánh gãy lời Nguyễn Thiên Ưng, sau đó quay đầu nhìn Tô Trần Nhi, ngữ khí khẩn thiết "Trần Nhi, ngươi có thể nói như vậy, ta thật sự...... thực sự rất vui. Ta đem tính mạng Viêm Nhi ...... giao cho ngươi".

"Tiểu Như! Việc này rất nguy hiểm! Làm sao có thể để cho Trần Nhi mạo hiểm được!" Tất nhiên là Nguyễn Thiên Ưng có chút không vui, nói.

Hốc mắt Phong Như nhanh chóng đỏ lên.

"Trần Nhi thông minh như vậy, ngoại trừ nàng, ta không yên tâm để người khác đi" Phong Như nói có chút nghẹn ngào "Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn con chúng ta như vậy sao?".

"Để con đi, nghĩa phụ" Tô Trần Nhi mở miệng lần nữa, ngữ khí kiên định, ánh mắt nhìn Nguyễn Thiên Ưng,"Tuy rằng nghi thức bái đường chưa trọn vẹn, nhưng con đã là một nửa nương tử của Quân Viêm, theo lý nên cùng Quân Viêm vượt qua hoạn nạn".

"Vậy...... được rồi." Nguyễn Thiên Ưng khó xử gật đầu "Thời gian này ta sẽ dùng toàn lực nhờ người quen biết, xem có thể có thuần dương công nguyện ý giải độc hay không. Con cũng phải tự bảo vệ tốt chính mình, không cần miễn cưỡng cầu xin".

"Dạ" Tô Trần Nhi nhẹ nhàng gật đầu.

Phong Thiến đứng một bên bất động thanh sắc tà ác liếc Tô Trần Nhi, đáy mắt hiện ra ý cười mỏng manh.