Chương 27: Một đường sinh tử (Hai)

Chương 27 – Một đường sinh tử (Hai)

Rạng sáng. Sao thưa trăng nhạt.

Hoa Dĩ Mạt nhắm chặt hai mắt, thân thể nho nhỏ ngâm trong dược trì, chỉ cảm thấy từng đợt băng hàn từ lòng bàn chân xông lên, giống như lục phủ ngủ tạng đều sắp đóng băng. Thân thể sớm cứng ngắc không thể nhúc nhích được, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào liền giống như khối băng mỏng manh vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ. Từng trận hàn khí chui qua lỗ chân lông vào tận xương cốt. Môi xanh tím, sắc mặt trắng bệch, răng va chạm vào nhau phát ra tiếng vang trong trẻo, lan tràn trong không gian yên tĩnh.

*Dược trì: hồ nước thuốc.

"Từ hôm nay trở đi, rạng sáng mỗi ngày khi hàn khí trời đất mạnh nhất, ngươi phải đi chuẩn bị tốt dược trì ngâm trong hai canh giờ. Nếu muốn báo thù, thì phải học cách chịu đựng! Quaa không được cửa ải này, còn muốn vì tỷ tỷ báo thù? Nằm mơ đi.". Giọng nói tang thương của lão nhân châm chọc vang lên quanh quẩn.

Không thể bất tỉnh được. Nhất định không thể. Mỗi khi đến nửa canh giờ cuối cùng, là thời khắc kinh khủng nhất đối với Hoa Dĩ Mạt. Da thịt toàn thân đã mất hết tri giác, toàn bộ hàn khí kia đánh thẳng vào chổ sâu nhất trong tận xương cốt, giống như trực tiếp ghim ngân châm vào trong óc. Ngay cả thần trí đều dường như sắp khủng hoảng, nhưng vẫn còn chút ý chí sót lại gắt gao kéo về.

Nguyên bản thì dược trì có màu xanh đậm, theo thời gian đi qua trở nên nhạt dần, đến cuối cùng chỉ còn lại một chút xanh nhàn nhạt.

Còn cả người Hoa Dĩ Mạt giống như rơi vào cảnh trong mơ đau khổ vô ngần, bên trong giấc mơ, chỉ có rét lạnh thấu xương, vĩnh viễn không có điểm cuối.

"Dĩ Mạt. Dĩ Mạt." Cảnh trong mơ hiện lên, bên tai vang lên tiếng gọi quen thuộc, Hoa Dĩ Mạt vùng vẫy muốn mở mắt ra, lại cảm thấy mí mắt giống như nặng ngàn cân không thể mở, vẫn đắm chìm trong một mảnh hắc ám như trước.

"Dĩ Mạt...... cứu tỷ......". Thanh âm ôn nhu dần dần yếu ớt, giống như giọt nước rơi trên mặt đất tạo ra tiếng động trong trẻo, trong đầu Hoa Dĩ Mạt có cái gì chợt lóe lên, như là bừng tỉnh lại, nàng đột nhiên mở mắt ra!

Đập vào đáy mắt, cũng là một vũng máu. Mà thân ảnh ôn nhu kia, lẳng lặng nằm trong vũng máu ấy, gương mặt bi thương.

Hoa Dĩ Mạt muốn phát ra âm thanh kêu tỷ tỷ, lại phát hiện yết hầu giống như bị tắc nghẽn, dùng sức như thế nào cũng vô pháp phát ra âm thanh, chỉ có tiếng ô ô yếu ớt. Nàng muốn đẩy cánh cửa kia ra, lại phát hiện chân không thể nhúc nhích.

Hạ Vu Minh rút kiếm ra, mặt không chút thay đổi nhìn nữ tử trên đất, máu tùy ý chạy xuống từng giọt trên mũi kiếm. Sau đó, quay đầu nhìn về phía Hoa Dĩ Mạt.

Bên môi rõ ràng có một chút ý cười khinh thường.

Gương mặt tuấn mỹ kia, phản chiếu trong mắt Hoa Dĩ Mạt, dần dần biến thành màu đỏ, trở nên bóp méo.

Tiếp theo, Hoa Dĩ Mạt trơ mắt nhìn đối phương giơ lên kiếm, ý cười trên khóe môi càng sâu, sau đó "Bá" một tiếng, mũi kiếm đâm xuống, đâm vào trên ngực nữ tử nằm dưới đất!

"Không được –".

Trong đầu như có tiếng nổ long trời lỡ đất vang lên, thê lương tuyệt vọng, giọng nói non nớt trẻ con bị xé rách, giống như máu tươi đầm điìa lao ra khỏi yết hầu.

Một ngụm máu đột nhiên phun ra, bắn ra trên khung cửa, cử gỗ màu nâu tràn đầy máu tươi, từ trên hoa văn của phiến cửa lan tràn ra xung quanh.

"A — súc sinh! Ta muốn...... gϊếŧ ngươi...... gϊếŧ ngươi......".

Trong đầu, chỉ còn lại có một tiếng vọng lặp đi lặp lại. Cuối cùng chỉ còn lại một mảnh màu đỏ.

---

Tô Trần Nhi trông thấy Nguyễn Quân Viêm cầm kiếm tự vẫn, gấp đến độ tiến lên từng bước, lại bỗng nhiên dừng chân.

Sau đó chậm rãi, khẽ nhíu mày nhìn về phía Hoa Dĩ Mạt.

Hoa Dĩ Mạt chỉ vung tay lên, ngân châm bắn ra khỏi cổ tay, đánh rơi Phong Linh kiếm của Nguyễn Quân Viêm, bên tai phát ra "Phanh –" một tiếng.

Có gì đó...... Không đúng.

Trong đầu Tô Trần Nhi bỗng dưng hiện lên một tia linh quang.

Vô cùng bất ngờ, Tô Trần Nhi chạy nhanh tới cầm lấy thanh kiếm.

"Trần Nhi?". Trên mặt Nguyễn Quân Viêm có chút hoảng sợ thất sắc, nhìn Tô Trần Nhi.

Có chỗ nào không đúng.

Ý niệm kia trong đầu càng ngày càng mãnh liệt, cơ hồ sắp phá tan giam cầm, kêu gào trong đáy lòng Tô Trần Nhi.

Tô Trần Nhi bỗng nhiên nhắm lại hai mắt.

Bên tai không ngừng truyền đến động tĩnh như trước.

"Quỷ Y! Tại sao ngươi ức hiếp Trần Nhi, hôm nay ta không chết với ngươi thì không cam lòng!".

"Sao, ngươi muốn chết như vậy, không bằng đi chết ngay lập tức đi.".

Tiếng nói vừa bắt đầu thì tiếng đánh nhau trong phòng cũng vang lên.

Tô Trần Nhi như trước không mở mắt ra. Nàng lẳng lặng đứng thẳng, suy nghĩ dần dần bị phiêu tán, động tĩnh bên tai cũng dần dần suy yếu xuống.

"Trần Nhi! Cứu ta!". Tiếng kêu của Nguyễn Quân Viêm trở nên đứt quãng, "Trần Nhi, không được rời khỏi ta...... Ta yêu ngươi.".

"Trần Nhi......".

Rốt cục, những âm thanh kia biến thành hư không. Những suy nghĩ kia cũng tiêu tán. Trong đầu một mảnh trấn tĩnh. Mà tâm trạng, cũng không tiếp tục gợn sóng như trước nữa.

Tô Trần Nhi chỉ đứng thẳng như vậy, giống như ngay cả chính mình cũng không nhớ.

Tất cả nhưng khó khăn như thủy triều rút đi dần dần.

Không biết qua bao lâu, trong lòng Tô Trần Nhi vừa động, nàng chậm rãi mở mắt.

Những hình ảnh kia tiếp tục hiện ra ở trước mắt.

Nguyễn Quân Viêm nằm trên mặt đất, khóe môi chảy ra máu tươi, hướng Tô Trần Nhi vươn tay, kêu: "Trần Nhi......".

"Thì ra là như vậy.". Sắc mặt Tô Trần Nhi bình tĩnh nhìn Nguyễn Quân Viêm bị thương ngã xuống đất, thấp giọng lẩm bẩm.

"Tình lang đã chết, cũng không khổ sở sao?". Tiếng cười khẽ bên tai vang lên.

Tô Trần Nhi bình tỉnh như không nghe thấy gì, giơ kiếm trong tay lên.

"Có lẽ chỉ còn cách này.". Tô Trần Nhi lẩm bẩm nói, sau đó đem kiếm đâm vào sau gáy của chính mình.

"Không được ta cho phép, ngươi muốn làm gì!". Lúc này, ngay cả trên mặt Hoa Dĩ Mạt đều biến sắc.

Tô Trần Nhi lại hoàn toàn không để ý tới hai người.

Bên môi tràn ra một chút vô ý tươi cười, Tô Trần Nhi cũng không giương mắt nhìn hai người nữa, trầm tĩnh giống như đang làm một chuyện không quan trọng.

"Không được –".

Khi tiếng kêu hoảng sợ của Nguyễn Quân Viêm vang lên, tay phải Tô Trần Nhi dùng sức, Phong Linh kiếm sắc bén liền đâm vào yết hầu.

Hết thảy trước mắt tan thành mây khói, quy về hư vô.

Tô Trần Nhi mở mắt ra, phát hiện mình vẫn ngồi giữa những tầng sương trắng lượn lờ, những chuyện diễn ra vừa rồi hết thảy giống như một giấc mộng.

Nhất mộng. Bách thái. (Một giấc mộng, có hàng trăm cảnh diễn ra)

Có lẽ do trải qua giấc mộng vừa rồi, cho nên thân thể có chút mệt mỏi.

Tô Trần Nhi miễn cưỡng khởi động thân thể, bình tĩnh tinh thần, bắt đầu đánh giá chung quanh.

Sương trắng xung quanh tiêu tán đi không ít, chỉ còn lại một tầng nhàn nhạt, đã sắp có thể nhìn thấy sự vật cách đó mười thước.

Tô Trần Nhi nhíu nhíu mày, bắt đầu đi về phía trước.

Đi không bao lâu, nàng liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc như tượng đá đứng thẳng bên trong tầng sương trắng. Nhưng mà không biết vì sao trên khóe môi lại mang theo vết máu, lông mi nhắm chặt lợi hại, mồ hôi chảy khắp trên mặt. Thần sắc trên mặt, cực kỳ khó chịu cùng thống khổ.

Tô Trần Nhi đi đến bên cạnh Hoa Dĩ Mạt đang bị vây trong ảo cảnh, lẳng lặng dừng lại ở đó.

Bỗng nhiên, trên gương mặt kia, hiện lên một tia sợ hãi khủng khiếp. Giống như một đứa trẻ bị ác mộng làm sợ hãi, dáng vẻ cũng vô cùng thống khổ. Nhưng mà một lát sau thì liền bị hận ý thay thế.

"Ta gϊếŧ ngươi...... Gϊếŧ ngươi......".

Lời nói thì thào phát ra từ môi Hoa Dĩ Mạt, nghe thật ghê rợn. Bỗng nhiên ánh mắt Tô Trần Nhi ngừng lại, phát hiện ngay tai Hoa Dĩ Mạt cũng bắt đầu chậm rãi chảy hai hàng máu tươi.

Tô Trần Nhi nhớ rõ từng thấy trong một quyển sách cổ nói về Tranh Vanh Ảo Cảnh. Trong đó viết thế này: "Tranh Vanh Ảo Cảnh. Trong mộng có mộng, tầng tầng lớp lớp, càng rơi vào càng khó ra." Tức là qua thời gian càng lâu, thì giấc mộng càng phức tạo, bản thân càng khó kiềm chế. Trong sách cũng nói, chỉ có vứt bỏ yêu hận sân si trong lòng, tâm vô tạp niệm, tự bản thân phải giết chết được cảnh trong mộng thì mới có thể từ giữa những dị thường ấy mà tỉnh dậy. Tính cách Tô Trần Nhi đạm mạc, trong cuộc sống cũng không chấp nhất nhiều chuyện. Bởi vậy khi đi vào giấc mộng cũng không quá gian nan, mới có thể trong khoảng thời gian ngắn liền cảm giác được có gì đó không thích hợp. Mà một khi xác định những thứ kia không phải là chân thật, xuống tay lại không hề ảnh hưởng, sau khi tỉnh dậy chỉ cảm thấy có chút mỏi mệt, tâm thần cũng không tổn thương gì nhiều.

Nếu như cứ tiếp tục như thế, người nọ sẽ gặp bị cảnh trong mơ xâm nhập làm bấn loạn tinh thần, làm cho thất khiếu đổ máu, đến cuối cùng sẽ đứt kinh mạch mà chết. Thân thể người rơi vào Tranh Vanh Ảo Cảnh cũng không thể tỉnh lại, nếu càng cố gắng đi theo giấc mộng thì máu chảy ngược dòng càng dữ tợn, chết càng nhanh hơn.

*Thất khiếu: 2 mắt, 2 tai, 2 lỗ mũi và miệng.

Tô Trần Nhi nhìn Hoa Dĩ Mạt, khe khẽ thở dài, đáy mắt hiện lên một tia thương hại, vẫn là quyết định giúp Hoa Dĩ Mạt tận lực trấn định tâm thần, về phần tạo hóa thế nào, cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

Nghĩ đến liền làm. Tô Trần Nhi giúp đỡ Hoa Dĩ Mạt, để nàng chậm rãi ngồi xuống. Sau đó ngồi đối diện Hoa Dĩ Mạt, vươn tay, nhẹ nhàng chấp hai bàn tay vào hai bàn tay lạnh như băng của đối phương.

"Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát Nhã Ba La Mật Đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không độ nhất thiết khổ ách. Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc. Thọ tưởng hành thức diệc phục như thị. Xá lợi tử, thị chư pháp không tương, bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm. Thị cố không trung, vô sắc, vô thọ tưởng hành thức. Vô nhãn nhĩ tỵ thiệt thân ý. Vô sắc thanh hương vị xúc pháp. Vô nhãn giới nãi chí vô ý thức giới. Vô vô minh diệc vô vô minh tận nãi chí vô lão tử diệc vô lão tử tận. Vô khổ tập diệt đạo. Vô trí diệc vô đắc ......".

*Đoạn trên là một đoạn trong BÁT NHÃ BA LA MẬT ĐA TÂM KINH:

Khi hành Bát Nhã Ba La

Ngài Quán Tự Tại soi ra tột cùng

Thấy ra năm uẩn đều Không

Bao nhiêu khổ ách khốn cùng độ qua

Nầy Xá Lợi Tử xét ra

Không là sắc đó, sắc là không đây

Sắc cùng không chẳng khác sai

Không cùng sắc vẫn sánh tài như nhau

Thọ, tưởng, hành, thức uẩn nào,

Cũng như sắc uẩn, một màu không không

Nầy Xá Lợi Tử ghi lòng

Không không tướng ấy, đều không tướng hình

Không tăng giảm, không trược thanh

Cũng không diệt, cũng không sanh pháp đồng

Vậy nên trong cái chơn không

Vốn không năm uẩn, cũng không sáu trần

Mắt, tai, mũi, lưỡi, ý, thân

Vị, hương, xúc, pháp, cùng phần sắc, thinh

Từ không giới hạn mắt nhìn

Đến không ý thức, vô minh cũng đồng

Hết vô minh, cũng vẫn không

Hết già, hết chết, cũng không có gì

Không khổ, tập, diệt, đạo kia

Trí huệ chứng đắc cũng là không không

Sở thành, sở đắc bởi không

Các vì Bồ Tát nương tùng huệ năng

Tâm không còn chút ngại ngăn

Nên không còn chút băn khoăn sợ gì

Đảo điên mộng tưởng xa lìa

Niết Bàn mới đến bên kia bến bờ

Ba đời chư Phật sau, xưa

Đắc thành Chánh Giác cũng nhờ huệ năng

Trí huệ năng lực vô ngần

Đại Minh vô thượng, Đại Thần cao siêu

Trí huệ năng lực có nhiều

Thật là thần chú trừ tiêu não phiền

Trí huệ năng lực vô biên

Dẫn đường giải thoát qua bên giác ngàn

Liền theo lời chú thuyết rằng:

Độ tha giác ngộ khắp trần chúng sanh.

Yết đế, yết đế

Ba la yết đế

Ba la tăng yết đế

Bồ đề Tát bà ha.

Mắt Tô Trần Nhi nhìn tâm mũi, khẽ mở miệng, bắt đầu niệm tâm chú với Hoa Dĩ Mạt.

"Tuy rằng trong và ngoài Tranh Vanh Ảo cảnh đều bị ngăn cách, nhưng một ít âm thanh vẫn có thể lọt vào." Sách cổ cũng nói về Tranh Vanh Ảo Cảnh như thế. Trong sách ghi chép, một khi tiến vào ảo cảnh cũng giống như đi vào giấc mộng, người trong mộng có thể nghe được thanh âm, nhưng rất ít người có khả năng tường tận. Nhưng mà có thể nghe được bao nhiêu, cũng không rõ ràng. Tuy nói như thế, nhưng Tô Trần Nhi cũng biết trong thời khắc này thì đây là cách duy nhất có thể làm, cho nên tạm thời thử một lần.