Chương 14: Dây dưa không dứt (Bốn)

Chương 14 – Dây dưa không dứt (Bốn)

Giọng nói của Huyền Tam truyền vào trong xe: "Thì ra là Kim trưởng lão. Tại hạ là Huyền hộ vệ của Bách Hiểu Lâu, vị này là Hoàng hộ vệ".

"Thì ra là thiên địa Huyền Hoàng nhị vị hộ vệ". Thanh âm hơi tang thương chậm rãi vang lên, "Nhưng không biết lý do gì mà Bách Hiểu Lâu vì lại đả thương đệ tử của ta?".

"Chuyện này...... Thật sự là hiểu lầm". Huyền hộ vệ ôm quyền mang theo giọng xin lỗi nói: "Ta đi ngang qua chỗ này, chưa từng muốn cùng các người đánh nhau. Quý đệ tử vô tình va chạm khách quý của Bách Hiểu Lâu, mới có thể bị ngộ thương".

"Kim trưởng lão! Ngươi xem Tam sư huynh đi! Đối phương xuống tay tàn nhẫn như vậy, lại có thể...... lại có thể làm sư huynh ......". Lời nói của nữ nhân càng nghẹn ngào.

"Huyền hộ vệ". Lão nhân được gọi Kim trưởng lão mở miệng, trong giọng nói mang theo thống khổ, "Mặc kệ chuyện này thế nào, vẫn cần Bách Hiểu Lâu đưa ra công đạo. Tuy rằng tài nghệ của chúng ta kém hơn Bách Hiểu Lâu, nhưng mà cũng không phải hạng người sợ phiền phức. Làm khách quý khó chịu là chúng ta không đúng, nhưng cũng chỉ có chút chuyện nhỏ ấy mà đệ tử của ta lại bị gϊếŧ, thật sự chúng ta không thể chấp nhận".

"Chuyện này......".

Huyền hộ vệ còn chưa kịp nói hết câu, A Nô đã vén màn xe nhìn ra ngoài nói: "Ta khinh! Chuyện nhỏ gì mà nhỏ! Vừa rồi nếu như A Nô không tránh kịp, thì đã bị đâm trúng! Bất quá chỉ là bọn ta tự vệ thôi, có cái gì mà các ngươi không cam tâm!".

Hoàng Tứ ở bên ngoài xe ngựa vừa nghe, nhịn không được buồn cười một tiếng, khi nhìn đến thấy Kim trưởng lão đen mặt lại thì vội vàng cúi đầu thấp xuống, che dấu ý cười trên khóe môi.

"Làm càn!". Nữ nhân đứng gần Kim trưởng lão nghe vậy tức giận trừng lớn hai mắt, dường như muốn trừng người trong rèm che.

"Khụ khụ...... Kim trưởng lão, khách quý nhanh miệng, tuy có chút không khách khí, nhưng vẫn là có đạo lý trong đó, hy vọng Kim trưởng lão chớ trách". Huyền Tam ở một bên nói.

Kim trưởng lão hít một hơi thật sâu, mặt bình tĩnh nói: "Tuy trong chuyện này chúng ta cũng có lỗi, nhưng không đến nỗi phải chết?".

"Đã nói là tự vệ rồi mà, ta cũng đâu có dùng dây cột hắn lại rồi mới làm hắn mất mạng đâu, là do hắn võ nghệ không tinh thông nên không tránh được, A Nô cũng hết cách". A Nô từ bên trong xe ngựa hừ một tiếng, bỏ lại một câu như thế.

"Các ngươi xuống tay ác độc như vậy, nghĩ cũng không thể nghĩ các ngươi là người tốt!". Nữ nhân đứng gần Kim trưởng lão nghe vậy, tiến lên từng bước, tức giận đi đến gần màn xe.

Hoàng Tứ đang đứng trước xe ngựa, nhìn thấy nữ nhân ra tay, hắn liền giữ tay nàng lại.

"Hừ, không phải người tốt là có thể để mặc cho các ngươi tùy ý làm gì thì làm? Các ngươi đả thương người vô tội thì là người tốt sao?". A Nô truy cứu nói.

"Khụ khụ, Trì cô nương, bên trong là khách quý của Bách Hiểu Lâu, không động được". Hoàng Tứ tận lực làm cho sắc mặt của mình thoạt nhìn có chút nghiêm túc, đáy mắt lại nhìn người trong xe ngựa mà nổi lên mỉm cười.

Người được gọi Trì cô nương sắc mặt vốn đang có chút phẫn nộ, nghe Hoàng Tứ xưng hô, hiển nhiên ngẩn ra: "Tại sao ngươi biết ta họ Trì?".

Hoàng Tứ cười cười: "Không lẽ Trì cô nương đã quên, chúng ta là người của Bách Hiểu Lâu sao?".

"Nếu biết, còn không tránh ra! Ngươi còn tiếp tục bao che hung thủ, đừng trách ta không khách khí!". Trì Hân Hân nói xong liền vung tay kia lên, hướng Hoàng Tứ đánh tới.

Hoàng Tứ bất động, dường như đối với chiêu thức của Thuật Môn rất tinh tường, thấy đối phương đánh tới, cũng không hoảng hốt, gặp chiêu nào đỡ chiêu ấy, thoạt nhìn có chút thoải mái.

Kim trưởng lão đang muốn mở miệng ngăn cản, nhìn thấy Hoàng Tứ như vậy, thần sắc trong mắt liền chấn động.

Huyền Tam thở dài, nhìn Kim trưởng lão ôm quyền nói: "Kim trưởng lão, thứ lỗi cho chúng ta vô lý. Nhưng mà người trong kiệu, là do Lâu chủ phân phó, thật tình là không thể xúc phạm".

"Bên trong là ai?". Kim trưởng lão nhìn Huyền Tam gằn từng chữ.

Huyền Tam chậm rãi lắc lắc đầu. Cho thấy không thể nói.

Một bên, Trì Hân Hân đã muốn bị Hoàng Tứ áp chế, hai tay bắt chéo sau lưng bắt đầu đùn đẩy, Trì Hân Hân liền lảo đảo vài bước về phía trước, ngã xuống trước mặt Kim trưởng lão, được đại sư huynh đứng một bên đỡ lấy.

"Huyền hộ vệ, ta tôn trọng các ngươi là người của Bách Hiểu Lâu. Nhưng mà việc này, ta phải cho người trong Thuật Môn công bằng". Kim trưởng lão đi về phía trước từng bước, khí thế cả người nháy mắt tụ lại, uy nghiêm lấn áp người khác.

Sắc mặt Huyền Tam cũng nghiêm trọng theo, nhìn hơn mười người của Thuật Môn trước mắt. Bên này ngoại trừ hắn và Hoàng Tứ, thì tám người ban đầu giờ chỉ còn lại có bốn.

Tình thế hết sức căng thẳng.

"Kim trưởng lão. Thật sự ngươi muốn cùng Bách Hiểu Lâu động thủ sao?". Huyền Tam thầm nghĩ đem sự tình áp chế, bởi vậy ngữ khí vẫn hòa hoãn như trước, "Việc này đợi sau khi ta bẩm báo Lâu chủ, thì sẽ hướng quý môn thỉnh tội. Bách Hiểu Lâu cũng không muốn đối địch với người nào".

"Bớt nói lời vô nghĩa đi. Người đã chết, ngươi muốn tạ tội thì lấy gì tạ tội đây! Hôm nay, ta thế nào cũng phải giữ lại hung thủ! Mặc kệ hắn có phải phải là khách quý của các ngươi hay không!". Kim trưởng lão lại đi về phía trước kiệu từng bước.

Tiếp theo, thân mình như tên bay khỏi cung, bay về phía kiệu!

Cùng lúc đó nổi lên ngăn cản, Kim trưởng lão cách Huyền Tam rất gần. Chỉ trong nháy mắt, hai người liền giao đấu cùng một chỗ.

Mà Hoàng Tứ thì bị Trì Hân Hân cùng với đại sư huynh của nàng tấn công, nhất thời cũng không phân thắng bại.

Những người còn lại thoạt nhìn cũng không mai mắn như vậy.

Mười một người của Thuật Môn, chống lại bốn người của Bách Hiểu Lâu.

Chưa kịp phân ra thắng bại thì lại bị mấy cây ngân châm làm quấy rầy .

Ngân châm phóng ra.

Kiếm vẫn còn trên tay những người đó nhưng gương mặt lại cứng ngắc, sau đó vô lực, "Phanh" một cái, ngã gục xuống.

Kim trưởng lão một bên cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, dường như ánh mắt muốn nổ tung, một tiếng rống từ yết hầu phát ra. Bàn tay nhanh như chớp, tung chưởng vào ngực Huyền Tam.

Huyền Tam liền phun ra một ngụm máu tươi, người văng ra sau, ngã vào trên xe ngựa, làm xe ngựa chấn động đến lắc lư.

Chân phải Huyền Tam lui về phía sau, tay dùng sức bắt lấy khung xe, ổn định thân mình, sau đó nâng tay lau đi vết máu trên khóe môi.

"Tam ca!". Hoàng Tứ một bên thấy thế, tâm thần hỗn loạn, vừa vặn bị đại sư huynh của Thuật Môn lợi dụng thời cơ, một kiếm đâm tới. Hoàng Tứ vội vàng nghiêng người, khó khăn né được mũi kiếm trước ngực. Trì Hân Hân nhân cơ hội này, nhấc chân đá tới chính giữa bụng Hoàng Tứ. Sau khi Hoàng Tứ ngã ra liền lui về sau vài bước, ôm bụng, khóe môi tràn ra một vệt máu.

Bên kia, Kim trưởng lão đã tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống đất kiểm tra những đệ tử Thuật Môn bị ngã trên mặt đất.

Lúc này sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Người nằm trên mặt đất môi thâm đen, "thất khiếu" xuất huyết, chắc chắn là do trúng độc mà chết. Có những người chưa chết thì sắc mặt thống khổ hô hấp khó khăn.

*Thất khiếu: Gồm có tai, mắt, mũi, miệng.

Kim trưởng lão chậm rãi ngẩng đầu lên, trừng hướng thùng xe, ánh mắt phiếm hồng.

Còn Trì Hân Hân nhìn chung quanh một vòng, nhịn không được lại đỏ hốc mắt, rơi lệ.

Trong lúc nhất thời, thùng xe im lặng không có chút động tĩnh.

Huyền Tam ho nhẹ vài tiếng, đứng ở trước mặt Kim trưởng lão, sắc mặt trầm ổn.

Đáy mắt hắn cũng có một tia không đành lòng, hướng Kim trưởng lão ôm quyền nói "Hôm nay cho phép Huyền Tam xin lỗi Thuật Môn. Nhưng mà nếu Thuật Môn còn cố ý đòi công bẳng thì cứ bước qua xác ta"

Kim trưởng lão nghiêng đầu, nhìn Huyền Tam liếc mắt một cái.

Cửa sổ tầng hai của tửu lâu sớm đã bị người chen chúc. Ngã tư hai bên đường, cũng không thiếu người dừng chân. Xung quanh cũng không thiếu người gan dạ hoặc có vài phần năng lực, đứng ở xa xa quan sát tình hình cuộc đấu.

Thuật Môn. Thật ra chuyện am hiểu nhất không phải là bản lĩnh tay chân, mà là "cơ quan thuật". Bản lĩnh của bọn họ, đa phần là đem một ít công phu quyền cước cơ bản tinh tế hóa lên, chủ yếu là chú ý nắm chắc nền tảng, sau đó mới dùng cơ quan thuật hỗ trợ. Nhưng mà môn quy có quy định, chưa đủ hai mươi, thì không thể học thuật, chỉ có thể luyện tập võ công cơ bản. Đây là vì phòng ngừa việc đệ tử dốc lòng muốn học thuật mà quên mất những kỹ năng cơ bản. Trong giang hồ Thuật Môn được xem như là bang phái ôn hòa, chỉ dốc lòng nghiên cứu "cơ quan thuật". Nếu luận võ công, sợ là ngay cả bang phái hạng hai cũng hơn họ. Tuy nhiên nếu lấy mưu kế lợi hại ra dùng...... thì hiệu quả chắc chắn sẽ không thể so sánh nổi.

Bởi vậy, khi Kim trưởng lão lấy từ trong lòng ra một cái cái hộp nhỏ, mọi người xung quanh liền chú ý đem ánh mắt tập trung trên tay hắn.

Sắc mặt Huyền Tam tự nhiên cũng thay đổi.

Chiếc hộp có bảy màu sắc, ở dưới ánh mặt trời lóe sáng lên, trông rất đẹp mắt.

"Lạc Thất Thải?". Cặp mắt Hoàng Tứ rơi trên chiếc hộp.

Kim trưởng lão cúi đầu thân thủ nhẹ nhàng xoa xoa chiếc hộp, trong miệng nói: "Vốn ta không muốn sử dụng cơ quan thuật. Nhưng mà......". Kim trưởng lão nhìn đệ tử nằm rải rác dưới đất, sắc mặt bi ai, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Tam, "Xem ra lần này, không thể không cùng Bách Hiểu Lâu trực tiếp xung đột".

Nói xong, đáy mắt hiện lên tia kiên quyết, liền mở nắp hộp.

Nói thì chậm, hành động thì nhanh, ba chiếc ngân châm nháy mắt từ trong xe bắn ra, bắn về phía Kim trưởng lão.

"Trưởng lão!".

Trì Hân Hân lên tiếng, châm đã đến trước mặt Kim trưởng lão. Chỉ thấy sắc mặt Kim trưởng lão nhất thời ngưng trọng, bay nhanh nghiêng người né một châm bay ngang tai, sau đó xoay người một vòng bắt được hai mũi châm hướng về phía cổ tay.

Nhưng mà người còn chưa đứng vững, lại bị năm mũi ngân châm nữa bay đến.

Khi Kim trưởng lão khó khăn ứng phó độc châm trước mặt thì cả người Huyền Tam phóng lên một cái đánh về phía Kim trưởng lão.

Hoàng Tứ thấy Huyền Tam ra tay liền nhận được nháy mắt ra hiệu ý bảo tấn công sang hướng khác, hai người tấn công về phía Trì Hân Hân.

Khi mọi người đấu cùng một chỗ, giọng nói xuất hiện lúc đầu lại vang lên.

"Chủ nhân nói, nàng ghét nhất bị làm phiền".

Lời nói chưa dứt, ngay cửa xe đột nhiên bị tung cái gì ra, nhanh chóng bay về phía Trì Hân Hân.

Trì Hân Hân thấy thế cả kinh, theo bản năng dùng kiếm che chắn.

"Không được!".

Thanh âm Kim trưởng lão đồng thời vang lên, những thứ kia vỡ tan dưới mũi kiếm.

Một tầng sương khói màu trắng theo đó mà tràn ngập.

"Các ngươi!......". Trì Hân Hân chỉ kịp nói ra hai chữ, thân mình liền ngã ra sau.

Ngã xuống cùng lúc đó còn có Đại sư huynh sau lưng nàng.

Cả người Hoàng Tứ lảo đảo một chút, té vào khung xe.

"Quá độc ác......". Trong miệng Hoàng Tứ lẩm bẩm nói. Tuy rằng hắn né tránh rất nhanh nhưng đúng lúc đó vẫn không cẩn thận dính vào một chút, dưới chân cũng có chút như nhũn ra.

"Cô nương trong xe...... Có thể có đưa thuốc giải ban cho tại hạ được không?". Hoàng Tứ lắc lắc đầu, muốn thoát khỏi cảm giác hôn mê, thấp giọng hướng người trong xe nói.

Một cái bình sứ màu trắng bị ném ra ngoài.

Hoàng Tứ vội vàng nhận lấy, mở nắp bình, hít một hơi thật sâu.

"Khụ khụ". Hoàng Tứ đem nắp bình đóng kỹ, bị mùi cay độc nghẹn làm ho hai tiếng, cảm giác toàn thân vô lực rốt cục chậm rãi rút đi.

"Kim trưởng lão, chủ nhân nói nếu ngươi không dừng tay, sợ là ngay cả hai cái mạng cuối cùng cũng không giữ nổi".

Giọng nói A Nô vang lên, ngữ khí mang theo tia giảo hoạt.