Thẩm Dĩnh cúi đầu gọt vỏ.
Dao gọt trái cây sáng như tuyết chuyển động giữa ngón tay thon dài của cô, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gọt vỏ sột soạt. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời rực rỡ, có tiếng chim tước hót ríu rít. Quá mức yên tĩnh, vì vậy có vẻ hơi tịch liêu.
Nhưng trong lòng Thẩm Dĩnh thì lại bình thản, bình thản và ôn hòa. Cô đã rất rất lâu rồi không có cảm giác như vậy. Nói như vậy cũng không thích hợp lắm, bởi vì thân thể cô còn rất quen thuộc, chẳng qua là tinh thần mệt mỏi đã khảm vào trong linh hồn.
"Tiểu Dĩnh."
Giọng nói của người phụ nữ vang lên.
"Làm sao vậy?"
Tiếng sột soạt ngừng lại. Thẩm Dĩnh ngẩng đầu nhìn mẹ.
Thẩm Thư - mẹ Thẩm Dĩnh, mang thai Thẩm Dĩnh quá sớm, cũng bị đuổi ra khỏi nhà quá sớm, thật sớm gánh vác trách nhiệm mà một thiếu nữ ở tuổi đó không nên gánh.
Người phụ nữ này mặc dù ốm đau và bị cuộc sống khổ cực trước kia hành hạ. Nhưng bà nhìn qua vẫn rất trẻ trung, chỉ là khóe mắt có một ít nếp nhăn nhỏ, làm cho bà nhìn qua, có loại tuyệt đẹp do năm tháng lắng đọng lại.
Trông thấy ánh mắt mang nhu hòa và nhớ nhung quen thuộc trong trí nhớ. Thẩm Dĩnh cảm thấy chóp mũi chua xót.
Cô tới gần mẹ, mặt dán vào trong bàn tay mẹ, nhẹ nhàng cọ một cái, giống như một con động vật nhỏ tìm kiếm an ủi của mẹ: "Mẹ."
"Làm sao vậy? Con lớn như vậy, còn muốn làm nũng à?"
Thẩm Thư nhẹ nhàng cười, đưa tay xoa xoa đầu Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh nhắm mắt lại, trả lời: "Đương nhiên, mẹ là mẹ con, con muốn làm nũng với mẹ cả đời."
Thẩm Thư bật cười vui vẻ: "Trước kia cũng không có thấy con như vậy. Sao mà càng lớn lên còn càng đi trở về?"
"Mẹ không thích sao?"
"Đâu có, con gái nũng nịu với mẹ, đây là đạo lý hiển nhiên mà, mẹ ấy, còn chỉ mong con làm nũng với mẹ mãi thôi."
Thẩm Dĩnh nhắm mắt lại, lời mẹ nói luôn thật ấm áp, cô nghe vào trong tai, nhưng luôn khó mà tránh khỏi nhớ lại những quá khứ đã từng kia, những quá khứ đã từng ép vỡ cô.
Nếu lúc ấy mẹ vẫn còn, có lẽ, có lẽ cô cũng sẽ không bắt được một chút xíu ấm áp giống như bắt được tấm gỗ trôi, khiến mình lún sâu vào, cái gì cũng không dám nghe, cái gì cũng không dám nghĩ.
"Làm sao vậy? Con gái bảo bối của mẹ." Thẩm Thư cảm giác được bầu không khí như muốn khóc, bà vội vàng nâng lên mặt con gái. Thấy con gái nhắm mắt thật chặt, nước mắt chảy xuống. Thẩm Thư nhíu mày, bà nghĩ tới bệnh của mình, "Có phải là bệnh của mẹ không...nếu không thì chúng ta không chữa nữa."
"Không có gì." Thẩm Dĩnh lắc đầu, "Bệnh của mẹ không cần để ý, rất nhanh sẽ có tin tức về nguồn thận."
Lúc trước cô chính là biết được tin tức có nguồn thận, muốn đi đòi tiền, nhưng không nghĩ tới không có đòi được, khiến cho mẹ qua đời...
Thẩm Dĩnh cắn răng, lại cưỡng ép chính mình không nghĩ đến những chuyện đã qua nữa. Đối với cô, bây giờ mẹ còn sống khỏe re hết thảy đều có hi vọng, đây mới là điều quan trọng nhất.
Thẩm Thư lộ ra một chút chần chừ: "Nhưng mà, tiền..." Thẩm Thư suy nghĩ một chút, dường như hạ quyết tâm, nhìn Thẩm Dĩnh, "Con nghe mẹ nói..."
Thẩm Dĩnh rất sợ mẹ muốn từ bỏ, vội vàng đặt dao gọt trái cây xuống, nắm lấy tay của mẹ, nhìn chăm chú vào ánh mắt Thẩm Thư: "Mẹ, mẹ nghe con nói. Con ký với người ta hợp đồng làm việc rồi, bắt đầu từ khi thực tập sẽ làm việc luôn ở công ty của họ. Con có thể kiếm được tiền, con có thể kiếm rất rất nhiều tiền. Nguồn thận và bệnh của mẹ đều không cần lo lắng."
"Con ký với người ta hợp đồng làm việc?" Thẩm Thư trợn to mắt.
Thẩm Dĩnh mỉm cười: "Đúng vậy ạ, con gái mẹ là sinh viên ưu tú, đương nhiên là người ta muốn giành con."
Thẩm Thư nhíu mày, bà cũng là người trưởng thành, nuôi nấng con gái lớn lên, dĩ nhiên biết trên đời không có bữa trưa miễn phí. Bà rất sợ con gái bị người lợi dụng, hỏi: "Chủ con là người nào? Nam hay nữ? Là công ty nào?"
"Là công ty cổ phần Triều Sinh, chủ là nữ."
Thẩm Dĩnh trả lời từng cái.
Nghe là nữ, Thẩm Thư tức khắc thở phào một hơi. Đứa con gái này của bà, từ nhỏ đã xinh đẹp, từ nhỏ cũng không ít nam sinh theo đuổi, Thẩm Thư vẫn luôn rất lo lắng.
Nếu như bởi vì bệnh của bà mà đẩy con gái đi vào tuyệt lộ, bà thà rằng nhảy lầu xuống từ đây, tránh cho liên lụy con gái. May mắn thay không phải vậy, nghĩ tới đây, Thẩm Thư hé môi cười: "Bà chủ của con là người tốt, phải làm việc thật tốt, nghe chưa?"
Người tốt sao?
Thẩm Dĩnh nhớ tới dáng vẻ của Cung Trĩ, kiếp trước đối phương vênh váo nghênh ngang cùng với kiếp này sống khỏe mỗi ngày, hoán đổi qua lại. Cuối cùng, vẫn là bộ dáng kiếp này thay thế bộ dáng kiếp trước, cô cụp mắt, gật đầu một cái: "Đúng vậy ạ, cô ấy là người tốt."
Chỉ cần đối phương không biểu hiện ra những tâm tư gì khác.
Thẩm Dĩnh nghĩ, cô cũng có thể xem như chuyện trước đây chưa từng xảy ra. Nếu như nàng thật sự có tâm tư khác, cô nhất định sẽ làm cho nàng sống không bằng chết!
Tiếng gõ cửa bỗng chốc vang lên.
Thẩm Dĩnh đưa mắt nhìn chằm chằm vào cửa, cô đột nhiên có loại linh cảm kỳ quái, đứng ngoài cửa chính là Cung Trĩ. Đối phương biết bệnh viện của mẹ, như vậy biết phòng bệnh của bà ấy cũng là bình thường. Nàng gấp gáp như vậy xuất hiện ở trước mặt mẹ, là có ý định gì?
"Sao không mở cửa?" Thẩm Thư kỳ quái hỏi.
Thẩm Dĩnh lúc này mới hoàn hồn lại, cô nhìn Thẩm Thư cái gì cũng không biết, đứng lên đi mở cửa.
"Hi."
Cô gái ngoài cửa giơ tay lên, chào hỏi với cô. Thẩm Dĩnh nhìn Cung Trĩ, không nhúc nhích, Cung Trĩ liền thò đầu vào ngó nghiêng, nhìn lướt qua trong phòng.
[Không có ai cả mà, sao mà mới vừa rồi trị số hắc hóa của nữ chính chợt cao chợt thấp?]
[Có lẽ, có lẽ là bởi vì gặp được mẹ?] Hệ thống nhỏ giọng nói.
Cung Trĩ lườm một cái khinh bỉ: [Không phải cô ấy luôn đến thăm mẹ sao, nhận được tiền phải rất vui mới đúng, như bây giờ là xảy ra chuyện gì?]
Thẩm Dĩnh thu hết vào mắt cái nhìn xem thường của Cung Trĩ.
[Trị số hắc hóa tăng lên: 90!]
Cung Trĩ:...
Nàng nhìn Thẩm Dĩnh, giận run người: "Sao cô giận?"
Thẩm Dĩnh nhướng mày: "Ban nãy cô lườm tôi."
Cung Trĩ:...
Cung Trĩ hít thở sâu: "Tôi đó không phải là xem thường, chẳng qua là mắt, mắt chuột rút mà thôi."
Thẩm Dĩnh à một tiếng, các nàng lập tức lâm vào khoảng lặng ngượng nghịu. Vốn dĩ giữa hai người không có đề tài chung gì, như bây giờ càng thêm im lặng, hai bên cũng không biết nói gì.
Nhưng vào lúc này, Thẩm Thư ở phía sau hô một tiếng: "Con gái, là ai vậy?"
Thẩm Dĩnh nhường người ra, cô im lặng một lúc, nhìn Cung Trĩ chậm rãi đi tới, dáng vẻ chắp tay sau lưng đó, chẳng khác nào lãnh đạo. Là muốn nói thật không? Hay là...
Thẩm Dĩnh do dự, Cung Trĩ thì thoải mái: "Chào dì, con là bạn Thẩm Dĩnh, chị ấy là đàn chị của con."
Thẩm Dĩnh nghe vậy, hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cung Trĩ. Cô nhớ Cung Trĩ là học nghệ thuật, sao lại trở thành đàn em của cô rồi. Mà Thẩm Thư thì có chút kinh ngạc: "Con là đàn em của Tiểu Dĩnh? Con cũng học Học viện Kinh tế và Thương Mại A? Dì còn là lần đầu tiên thấy bạn học của nó tới đây."
"Đàn chị là người bận bịu nổi danh trong trường, mọi người đều đứng xa nhìn không dám đến gần. Da mặt dày như con đây mới dám lại gần đó." Cung Trĩ cười híp mắt đi tới, nhìn Thẩm Thư, lại ôi chao một tiếng, "Dì thật là đẹp!"
Nào có trưởng bối không thích vãn bối biết nói chuyện làm người khác yêu thích chứ.
Thẩm Dĩnh thấy chưa được mấy phút, Cung Trĩ cũng đã tay trong tay với mẹ cô, chỉ thiếu nhận con gái nuôi thôi.
Thẩm Dĩnh đột nhiên cảm thấy đứng tim, cô mới là con gái chính thức của mẹ, đột nhiên nhô ra như vậy, ở trước mặt mình nghiêm trang, ở trước mặt mẹ mình thì lại mặt cười tươi như hoa, cướp tình thương của mẹ với mình!
[Trị số hắc hóa: 91]
Cung Trĩ đang trò chuyện vui vẻ thì cứng mặt lại, nghiêng đầu nhìn Thẩm Dĩnh đang lẳng lặng gọt trái táo: "Nếu không...để em gọt đi."
"Tiểu Trĩ không cần để ý đến nó, con là khách, sao có thể để con làm việc." Thẩm Thư kéo Cung Trĩ, cười, "Tiểu Dĩnh không có bao nhiêu bạn, nó nhìn thấy bạn đến, rất vui vẻ. Có đúng không?"
Thẩm Dĩnh đưa mắt nhìn, nặn ra một nụ cười: "Dạ."
[Trị số hắc hóa: 92]
Cung Trĩ:... Con thấy không phải vui vẻ như vậy.
Cung Trĩ đang muốn nói gì đó, Thẩm Dĩnh lập tức đứng lên, cô nhìn mẹ đang cười híp mắt nhìn mình, lại nhìn Cung Trĩ như đang cẩn thận quan sát mình, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút bất đắc dĩ. Cung Trĩ là đứa con nít mới hai mươi tuổi, mẹ cô cũng là tính tình trẻ con, cô giận dỗi gì với hai đứa trẻ chứ.
"Con đi ra ngoài rót nước." Thẩm Dĩnh nói, cô nắm điện thoại của mình, nhìn về phía Cung Trĩ, "Làm phiền cô giúp tôi trông mẹ."
Cung Trĩ gật đầu, khi nàng nghe lời có loại cảm giác bé cưng ngoan ngoãn, giống như nhỏ hơn một chút so với nàng tuổi này. Thẩm Dĩnh trong vô thức nở nụ cười với Cung Trĩ, liền đi ra ngoài.
[Trị số hắc hóa: 90]
[Ký chủ! Trị số hắc hóa của nữ chính giảm xuống nữa kìa, tại sao vậy chứ?]
Cung Trĩ suy nghĩ một lúc, trả lời: [Có lẽ rốt cuộc ý thức được tôi là kim chủ của cô ấy đi.]
Đóng tiền cho mẹ, có hy vọng mới, không ai sẽ không có tâm trạng tốt. Nghĩ tới đây, Cung Trĩ cũng không nhịn được hé môi cười nhạt, nhìn về phía Thẩm Thư: "Dì, đàn chị ở trong trường giống như nữ thần, rất nhiều người thích chị ấy."
Thẩm Thư cười lên: "Thật sao? Đó là nó giả vờ giả vịt đấy. Thật ra thì nó vẫn là một đứa trẻ hiền lành lại mềm lòng. Lúc nhỏ, con bé nhìn thấy ăn mày cũng sẽ rơi nước mắt, tiền tiêu vặt dì cho nó đều đem cho đi hết...cũng không sợ những người đó là kẻ lừa đảo."
Cung Trĩ nghe vậy, cũng cười theo. Trong lúc nhất thời, trong căn phòng nồng nặc mùi nước khử trùng này ngập tràn ấm áp.
[Cảnh báo! Cảnh báo! Tâm trạng của nữ chính biến động tương đối lớn! Cảnh báo!]
[Trị số hắc hóa 95!]
[Trị số hắc hóa 99!]
[Trị số hắc hóa 100!]
- ------------------------------------
Day 7 Nhật ký của Cung Trĩ
Mạng tôi xong rồi!!!!
Day 7 Nhật ký của Thẩm Dĩnh
A
Ha ha
Ha ha ha