Chương 46: Khải Minh thuộc về tôi, Cung Trĩ thuộc về cô

Đương nhiên, dù là bá tổng, muốn một tập đoàn lớn như vậy phá sản, một gia tộc từ đây rút lui khỏi võ đài lịch sử, cũng là một chuyện rất khó khăn.

Sau cơn mơ màng, Thẩm Dĩnh cũng bình tĩnh lại.

Đến cuối tuần, Thẩm Dĩnh đưa Cung Trĩ đến cửa xe.

"Tối nay..."

"Tối nay không cần chờ em." Cung Trĩ biết Thẩm Dĩnh muốn nói điều gì, nàng nghiêng đầu qua, cửa kính xe tụt xuống, lộ ra mặt Cung Dực, chỉ là khuôn mặt anh tuấn như cẩm thạch trong tiểu thuyết kia, bây giờ đã có dấu hiệu dần dần xanh mét.

"Em gái, chúng ta cần phải đi." Cung Dực nói.

Cung Trĩ gật đầu một cái, liếc nhìn Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh che giấu u ám trong mắt, nở nụ cười điềm đạm đáng yêu như hoa sen trắng: "Thuộn buồm xuôi gió."

"Buổi tối em sẽ nhớ gọi điện thoại cho chị." Cung Trĩ tức khắc nhẹ giọng.

"Được." Ánh mắt Thẩm Dĩnh sáng lên, liền tỏa ra hào quang sáng ngời.

"Được rồi, cũng không phải là sinh ly tử biệt. Chán ngấy như vậy."

Cung Dực ở bên cạnh nhìn thấy trong lòng phiền chán, giọng hơi bất đắc dĩ. Khóe mắt quét nhìn, bỗng phát hiện Thẩm Dĩnh đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.

Ngay lúc Cung Dực âm thầm kinh hãi, nghiêng đầu nhìn kỹ gương mặt của Thẩm Dĩnh, đối phương lại nở nụ cười hơi nghi hoặc nhìn hắn.

... Là ảo giác sao?

Ngay lúc Cung Dực nghi ngờ, Cung Trĩ đã mở cửa xe đi vào ngồi. Nàng kéo cửa kính xuống, phất phất tay với Thẩm Dĩnh.

"Em đi đây."

Xe chậm rãi chạy, Cung Trĩ thò đầu ra từ cửa kính xe, chỉ thấy Thẩm Dĩnh còn đứng tại chỗ yên lặng nhìn nàng. Ánh mắt ấy chuyên chú cố chấp, lại mang theo cảm xúc nào đó mà Cung Trĩ không hiểu, bao la như biển khơi, lại ôm chặt lấy nàng như biển khơi.

Nhưng Cung Trĩ cũng không ghét tầm mắt và sự chú ý như vậy.

Cung Trĩ chậm rãi rụt đầu về, nàng không rõ trong tim mình giờ phút này là cảm giác gì, vốn dĩ cảm giác ly biệt không rõ ràng, bởi vì ánh mắt của Thẩm Dĩnh mà trở nên nồng đậm.

Cung Trĩ đè lại trái tim của mình. Mà Cung Dực chỉ im lặng nhìn, không nói gì.

Hai anh em rất mau liền trở về nhà cũ. Mở cửa là quản gia, quản gia đã tuổi trên năm mươi, có thể nói là nhìn hai anh em lớn lên.

"Mẹ đâu?" Cung Dực hỏi.

Mỗi lần bọn họ trở lại, Khưu Tư Nghiên luôn là người đầu tiên ra đón. Mà lúc này không nhìn thấy mẹ, hai anh em đều có chút kỳ quái.

Quản gia cười, khẽ hạ giọng: "Khách tới nhà, lão gia cùng phu nhân đang tiếp đãi."

Hai anh em liếc mắt nhìn nhau.

Quản gia biết hai anh em đang thắc mắc cái gì, bèn nói tiếp: "Là người nhà họ Ông. Ông lão gia tử mang công tử đến."

"Họ tới..." Cung Trĩ lập tức nhìn về phía ông anh giai nhà mình, trên mặt là biểu cảm anh cho em một câu trả lời.

Cung Dực lắc đầu một cái, tỏ ý mình cũng không rõ.

Họ đi vào trong, đến sảnh phụ tìm được cha mẹ đang cười nói vui vẻ cùng cả nhà họ Ông.

"Xem kìa, hai kẻ bận rộn trở về rồi."

Khưu Tư Nghiên vừa nhìn thấy hai anh em, lập tức cười chào đón, giọng điệu dù mang mấy phần oán trách, nhưng vẻ mặt thì lại vui vẻ.

Mà Ông phu nhân ở bên cạnh cũng đứng dậy theo, bà là tình nhân Ông lão gia tử cưới sau, thật ra tuổi tác cũng chỉ hơn Cung Trĩ khoảng chục tuổi. Khi bà nhìn Cung Trĩ, ánh mắt sáng lên: "Tiểu Trĩ cũng đã trở thành thiếu nữ rồi ha, quả là càng lớn càng trổ mã. Thật là xinh đẹp."

Đang lúc nói chuyện, bà lại lôi kéo đứa con riêng im lặng không nói gì ở bên cạnh: "Ngớ ra làm gì, mấy thanh niên các con cùng nhau lớn lên." Bà nghiêng đầu nhìn Khưu Tư Nghiên cười, "Ông Nam ấy, là đứa trẻ ngoan, chỉ là tính cách hơi mắc cỡ, gặp người xấu hổ."

Anh em nhà họ Cung âm thầm lùi về phía sau nửa bước, điệu bộ này, là con người thì đều biết Ông phu nhân nhiệt tình là có ý gì. Hơn nữa Ông phu nhân trẻ tuổi như vậy, nói chuyện bằng giọng điệu già dặn như vậy, hai anh em đều cảm thấy không thoải mái.

Ông Nam ở bên cạnh sầm mặt lại, nhìn Ông phu nhân: "Để tôi yên, tôi..."



"Anh im miệng lại cho tôi!"

Ông phu nhân khẽ nói, lại bày ra mặt mũi tươi cười với Khưu Tư Nghiên.

"Người trẻ tuổi ấy mà, hơi nóng nảy một chút, cũng bình thường." Khưu Tư Nghiên nở nụ cười, nhìn về phía con gái, giọng nói nhu hòa, "Mệt không? Mệt thì đi nghỉ một lát đi, nhìn xem mặt mũi trắng bệch."

Cung Trĩ biết ngay chuyện này là Ông gia một bên tình nguyện, nàng làm bộ ôi mấy tiếng, lại ôm mẹ hôn một cái, "Con lên lầu nha."

Nàng dứt khoát xoay người, vứt bỏ anh giai nhà mình, chạy mất tăm.

Sau lưng truyền tới tiếng của Khưu Tư Nghiên: "Con gái nhà tôi ấy, từ nhỏ đã bị chúng tôi chiều hư. Nhìn xem kìa."

Ông phu nhân đang muốn nói, mà Khưu Tư Nghiên lại quay sang nói với Cung Dực: "Cha con đang ở phòng sách chờ con đấy, còn không mau đi?"

Gừng càng già càng cay, Khưu Tư Nghiên vài ba lời liền đuổi sạch người, sau đó thân thiết kéo tay Ông phu nhân, "Bây giờ người cản trở đều đi rồi, chúng ta tiếp tục, lúc trước tôi đi tiệm thẩm mỹ viện kia..."

Cung Trĩ chuồn về phòng của mình mới thở phào nhẹ nhõm, móc điện thoại gọi video cho Thẩm Dĩnh.

Gần như là chuông điện thoại vang trong nháy mắt, Thẩm Dĩnh liền nghe điện thoại. Phía video bên kia truyền tới mặt mũi vui vẻ của Thẩm Dĩnh, cô nhìn chính mình trong video, lại cầm máy quay ra xa một chút, đơn giản sửa lại tóc.

Cung Trĩ không nhịn được cười: "Đã rất đẹp, không cần sửa lại nữa."

"Thật sao?"

Thẩm Dĩnh nhìn Cung Trĩ trong video, ánh mắt sáng lên: "Em thấy đẹp thật?"

"Đương nhiên." Cung Trĩ gật đầu nghiêm túc, "Đẹp nữa thì em sẽ tự ti mặc cảm, xấu hổ khi xuất hiện."

Thẩm Dĩnh cười nói tiếng ba hoa, nhưng được người yêu khen, làm vẻ mặt Thẩm Dĩnh như được phủ lên một lớp ánh sáng.

Quả là xinh đẹp...

Cung Trĩ nghĩ.

Thấy mỹ nhân, luôn làm cho lòng người vui thích, hai người nhìn nhau, đều không nhịn được cười. Cung Trĩ nói với Thẩm Dĩnh chuyện Ông gia tới, nàng nói đến buồn cười, nhưng bỏ lỡ khoảnh khắc u ám của Thẩm Dĩnh.

"Ông gia muốn liên hôn?"

"Đại khái là vậy, nhưng bây giờ xem ra, nhà em là không muốn." Cung Trĩ thờ ơ đáp.

Nhưng trong lòng Thẩm Dĩnh lại hơi lo âu.

Theo tuổi tác của Cung Trĩ, liên hôn sớm muộn gì sẽ rơi vào trên đầu Cung Trĩ. Bây giờ cha mẹ Cung gia không muốn, nhưng lỡ như có một ngày, cha mẹ Cung gia có người coi trọng thì sao?

Thẩm Dĩnh âm thầm cắn lớp thịt mềm trong khoang miệng của mình, cô nhanh chóng nếm được vị máu tươi, nhưng cô không hề có ý định buông lỏng.

Đau đớn làm cho cô thanh tỉnh, làm cho cô tỉnh lại từ giấc mơ ngọt ngào được dệt bởi nụ cười tươi của cô gái trước mặt, để cô cảnh tỉnh, bây giờ thứ cô mong muốn, còn cách quãng đường rất xa.

Cô gần như là tham lam nhìn hình dáng của người trước mắt, cô không thể tưởng tượng được nếu như có một ngày, Cung Trĩ nở nụ cười như thế nói với mình muốn kết hôn.

Đến lúc đó, cô nhất định sẽ điên mất.

Cung Trĩ nhíu mày, trái tim của nàng dường như có chút không thoải mái, bèn đè ngực của mình. Ngay sau đó giọng nói ân cần của Thẩm Dĩnh vang lên: "Làm sao vậy?"

"Ngực không thoải mái lắm, hơi giống..."

Hơi giống đoạn mở đầu lúc sắp đột tử trước kia.

Nghĩ tới cái ví dụ này, trong lòng Cung Trĩ thoáng lộp bộp. Nàng vô thức nhìn về phía Thẩm Dĩnh, vẻ mặt Thẩm Dĩnh tràn ngập lo âu: "Rất khó chịu sao? Khó chịu thế nào? Chị gọi điện thoại cho bác sĩ?"

Cô thậm chí đứng lên, dáng vẻ gấp gáp như sẽ lên đường ngay lập tức.

Cung Trĩ chú ý tới Thẩm Dĩnh không có ở nhà, cô trông như đang ở văn phòng, có lẽ có chuyện làm ăn nào đó nên đi ra ngoài.

Hơn nữa, trông thấy Thẩm Dĩnh lo lắng như vậy, sao có thể là loại khả năng như Cung Trĩ nghĩ kia chứ? Chị ý lo cho mình như vậy, nào có tâm tư hắc hóa?



Cảm giác khó chịu trì trệ ở tim tiêu tán theo động tác của Thẩm Dĩnh, Cung Trĩ vội vàng ngăn cản Thẩm Dĩnh: "Em không sao, chị không cần tới. Có lẽ chỉ vì tối hôm qua em ngủ muộn thôi."

"Thân thể của em trước giờ không kém, chỉ là một buổi tối ngủ muộn, không nên khó chịu như vậy." Thẩm Dĩnh nhíu mày.

Mà Cung Trĩ chớp mắt, khô khan giải thích: "Có lẽ... A, có lẽ là vì không quen. Đừng lo, em khó chịu sẽ đi xem bác sĩ."

Thẩm Dĩnh lẳng lặng nhìn chăm chú Cung Trĩ một hồi, thấy sắc mặt nàng hồng hào, quả thực không giống như có chuyện, lúc này mới không kiên trì nữa: "Vậy thì tốt, nhưng em phải hứa với chị, nếu có cái gì không thoải mái thì phải lập tức gọi bác sĩ."

Cung Trĩ dĩ nhiên sẽ không vì thân thể mà từ chối, nàng ngoan ngoãn gật đầu.

Nét mặt của Thẩm Dĩnh liền giãn ra, nhưng nghĩ đến dáng vẻ mới vừa rồi, lại nghĩ đến trước đây Cung Trĩ còn từng hộc máu mà không giải thích được, Thẩm Dĩnh rốt cuộc vẫn không yên lòng: "Lúc nào dành thời gian chúng ta cùng đi bệnh viện kiểm tra toàn diện xem."

Cung Trĩ định từ chối, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Dĩnh, lời từ chối không biết sao lại bị nuốt vào bụng, chỉ đáp lại một tiếng.

Lúc này Thẩm Dĩnh mới cười: "Ngoan."

Cung Trĩ có hơi đứng ngồi không yên uốn éo người, luôn cảm thấy những lời đối thoại này có chỗ nào không đúng. Lúc này nàng nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng vội nói: "Có người tìm em, chị làm việc trước đi."

Nói xong nàng đùng cái cúp điện thoại, không hề chú ý tới nét mặt thoáng cái âm trầm của Thẩm Dĩnh.

"Nhỏ vô lương tâm." Thẩm Dĩnh khẽ nói, lúc này cô mới ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ trước mắt.

Mà người phụ nữ thì nở nụ cười: "Bây giờ tôi tin cô không có hứng thú với Cung Dực rồi."

Khi nhắc tới Cung Dực. Người phụ nữ không có bỏ lỡ vẻ khinh thường lướt qua trên mặt Thẩm Dĩnh trong nháy mắt. Cô không nhịn được có chút buồn cười: "Không cần tỏ rõ như vậy, Cung Dực cũng là một người đàn ông tốt."

Thẩm Dĩnh liền thu hồi biểu cảm, lạnh nhạt nhìn người phụ nữ trước mặt: "Không biết Chu tiểu thư tìm tôi rốt cuộc là vì cái gì... Nếu như muốn tôi rời xa Cung Dực" Cô nhún nhún vai, "Tôi cũng chẳng có hứng thú gì với anh ta."

Chu Nhan nghe vậy, cười lên: "Vậy nếu như, tôi bảo cô rời xa Cung Trĩ thì sao?"

Ánh mắt Thẩm Dĩnh lạnh băng, cô chưa bao giờ che giấu ý đồ của mình đối với Cung Trĩ trước mặt người ngoài. Nhưng cô không ngờ rằng, người đầu tiên đến trước mặt cô yêu cầu cô rời xa.

Vậy mà là Chu Nhan.

Vậy mà...lại là Chu Nhan.

"Cô cho rằng cô là ai? Chẳng qua là thứ đồ chơi hắn ta thích nhất thời mà thôi."

"Yêu? Yêu là cái gì? Tôi chỉ cần người đàn ông xứng với tôi!"

Những lời nói ở kiếp trước hiện ra, áp chế tâm tư u ám của Thẩm Dĩnh. Cô im lặng hồi lâu, cuối cùng mới tìm về lý trí của mình từ cơn phẫn nộ và nóng nảy.

"Cô muốn lợi dụng Cung Trĩ làm gì?"

Chu Nhan nhướng mày, lộ vẻ giật mình: "Nói thế thì hơi quá đáng, chẳng qua là chị dâu tương lai của em ấy, hi vọng em ấy có thể trở về chính đạo thôi."

Thẩm Dĩnh không nói. Sự chú ý của Chu Nhan đối với Cung Trĩ, kiếp trước không có, cô không biết ả đàn bà hám lợi này, sao bỗng nhiên nổi lên hứng thú với Cung Trĩ.

"Cái này không liên quan gì tới cô."

"Đương nhiên không liên quan, cơ mà ngại quá, Cung Trĩ là tôi nhìn trúng trước." Chu Nhan cười, trên mặt lộ ra một ít hồi ức, "Từ khi Triều Sinh giao cho Cung Trĩ, tôi cũng đã chú ý tới em ấy. Cô biết khi đó em ấy mới bao lớn không? Thế nhưng từ trước đến giờ chưa có một lần nào là kế toán xảy ra vấn đề."

"Tôi luôn rất buồn rầu nên lôi kéo em ấy như thế nào." Chu Nhan thở dài, "Sau này Khải Minh không có khả năng cho em ấy, ban đầu tôi nghĩ, nếu như có thể kích động mâu thuẫn giữa em ấy và Cung Dực..."

"Em ấy không phải là người như vậy." Thẩm Dĩnh không nhịn được nói.

"Đúng vậy, em ấy không phải là người như vậy, em ấy giống như không có bất cứ du͙© vọиɠ nào..."

Chu Nhan nói xong, lúc này mới tươi cười nhìn Thẩm Dĩnh: "Nhưng cô thì khác. Tôi vốn cho rằng cô muốn Triều Sinh. Có điều, thì ra cô muốn Cung Trĩ."

Vẻ mặt Thẩm Dĩnh lập tức trở nên cảnh giác, cô nhìn chòng chọc vào Chu Nhan, bàn tay lặng lẽ nắm chặt: "... Vậy cũng không có quan hệ gì tới cô."

"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi là có chút hứng thú đối với Cung Trĩ, nhưng mà, tôi càng có hứng thú với Khải Minh hơn. Thế nào, có muốn chúng ta liên thủ không?" Chu Nhan vung tay một cái, bộp một tiếng, châm một điếu thuốc. Khói mù nhả ra, mang theo một chút cảm giác mờ mịt, che đậy dung mạo của Chu Nhan.

"Sau đó, Khải Minh thuộc về tôi, Cung Trĩ thuộc về cô."

Hơi thở của Thẩm Dĩnh lập tức dồn dập.