Lúc da cô gái mềm mại nóng hổi chạm vào tay lạnh như bạnh của hắn, Trì Tư Tước đột nhiên cảm thấy giống như là có một dòng điện từ lòng bàn tay của hắn chạy vào.
Vật nhỏ này sao nóng như vậy?
Chân mày hắn không khỏi nhăn hơn, nắm lấy cằm xinh xắn của Tô Du Du, hướng mặt cô về mình, lúc này mới phát hiện mặt cô đỏ bừng, hơi thở thở ra cũng nóng.
"Lại dám kê thuốc?" Đáy mắt lạnh băng của Trì Tư hiện lên phẫn nộ: "Rất tốt, dám đυ.ng vào người phụ nữ của tôi, lá gan thật lớn."
Hắn lạnh lùng nói, lúc này Tô Du Du trên giường đã bị tác dụng của thuốc hành hạ không chịu nổi.
Cô cảm thấy cả cơ thể mình nóng như lửa đốt, nắm lấy tay lạnh băng của Trì Tư Tước, thật giống như là trong sa mạc tìm được nguồn nước vậy, chờ không kịp dán người qua.
Không chỉ có như vậy, cô còn cảm thấy quần áo trên người Trì Tư Tước cản trở muốn chết, cô làm bừa xé ra, muốn chạm vào l*иg ngực lạnh như băng của hắn.
"Tôi muốn... " Cô thì thầm yếu ớt, giọng nói hỗn loạn: "Trì Tư Tước, van cầu anh... tôi muốn..."
Nghe được giọng nói nhỏ nhẹ và mềm mại của cô gái, cơ thể Trì Tư Tước không khỏi cứng đờ, đôi mắt trở nên u ám.
Hắn khẽ nín thở, nắm lấy cằm cô gái nhỏ không an phận trong lòng, ép cô ngẩng đầu nhìn mình.
"Em muốn cái gì?" Hắn thấp giọng hỏi, giọng nói hơi khàn.
Lúc này đại não Tô Du Du căn bản không thể suy nghĩ được gì, chỉ cảm thấy rời khỏi l*иg ngực lạnh băng của Trì Tư Tước, toàn thân lại bắt đầu nóng khó chịu, cô nhịn không được khóc lên, khóc nức nở lắp bắp nói: "Tôi muốn... tôi muốn anh..."
Trước đây Tô Du Du ở trước mặtTrì Tư Tước, đều rất ngượng ngùng, nhưng lúc này dưới tác dụng của thuốc, cô hoàn toàn buông thả bản thân.
Nhìn Tô Du Du như vậy, cổ họng Trì Tư Tước chuyển động lên xuống.
Chết tiệt.
Nếu như hôm nay không phải hắn tìm được cô đúng lúc thì bộ dáng này của cô có phải sẽ bị người đàn ông khấc nhìn thấy hay không?
Nghĩ tới khả năng này, đáy mắt Trì Tư Tước hiện lên tia lửa giận, ném Tô Du Du lên chiếc giường mềm mại, đè lên người cô.
"Em muốn cái gì?" Hắn nâng cơ thể mềm mại nóng hổi của cô lên, trong đôi mắt đen có ngọn lửa bùng cháy: "Được, tôi cho em đủ!"
Dùng sức giữ lấy như mang theo chút trừng phạt, dù trời có sập xuống, cũng muốn nuốt lấy Tô Du Du...
...
Ở nhà ăn trong khách sạn Khải Tát.
"Lục thiếu, đồ án thiết kế này thực sự rất tốt, hy vọng anh có thể suy nghĩ thật kỹ. Lục thiếu? Lục thiếu anh có đang nghe không?"
"Cái gì?" Lúc này Lục Viễn Tiêu mới hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn về những khách hàng, cười cười xin lỗi: "Thật ngại quá, tôi không tập trung lắm."
"Không có việc gì." Những khách hàng tỏ vẻ thông cảm: "Nhất định là do không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên đi về nghỉ ngơi thôi, Lục thiếu, ngày mai gặp ở công ty!"
Lục Viễn Tiêu đưa khách hàng về phòng, đứng ở đại sảnh thật lâu, cuối cùng vẫn đi đến quầy lễ tân.
"Xin hỏi Kim tổng ở phòng nào?"
Hắn đi lên cầu thang đến cửa phòng người phụ nữ ở quầy lễ tân nói với anh, muốn gõ cửa nhưng không cử động.
Hắn cũng không biết, tại sao mình lại muốn tới tìm Kim tổng. Chỉ là cả buổi tối, trong đầu hắn không ngừng hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn bàng hoàng bất lực của Tô Du Du quỳ trong thang máy, làm hại hắn không có cách nào bàn chuyện làm ăn với khách hàng.
Có thể...
Có thể là hắn thật sự hiểu lầm?
Có thể là Tô Du Du không phải đến thuê phòng với Kim tổng thật, có thể...
Hắn còn chưa kịp nghĩ tiếp thì cửa phòng trước mắt đã mở ra.