Chương 24: Mua lại tất cả

"Ài, không cần..." Tô Du Du tranh thủ thời gian muốn ngăn cản, nhưng nhân viên cửa hàng động tác nhanh nhẹn đã đi ra ngoài rồi.

Tô Du Du bối rối tranh thủ thời gian muốn mặc quần áo bên ngoài vào.

Nhưng đã không còn kịp rồi.

Phòng thử áo cửa mở ra, Trì Tư Tước thân hình cao lớn từ từ đi vào.

Tô Du Du lập tức đứng im tại chỗ, mặc quần áo cũng không phải, đứng đấy cũng không phải, chỉ có thể như vậy xấu hổ nhìn hắn.

Mà Trì Tư Tước, trông thấy cô trước mắt , con mắt màu đen bỗng dưng trở nên u ám.

Tô Du Du bị Trì Tư Tước nhìn khiến cho cả người nổi da gà, tranh thủ thời gian nhặt quần áo bên cạnh lên, lúng túng muốn choàng lại lên người.

Nhưng tay chưa kịp nhặt thì đã bị Trì Tư Tước hung hăng giữ lấy.

Trì Tư Tước khàn giọng mở miệng, "Nhìn rất đẹp."

"Cái gì đẹp." Khuôn mặt Tô Du Du đỏ ửng, cô dốc sức liều mạng muốn giãy dụa, nhưng rất nhanh, chưa kịp giãy dụa, thì môi đã bị Trì Tư Tước chiếm lấy ——

"Trì Tư Tước... Ah!"

Tô Du Du quả thực muốn điên rồi!

Trì Tư Tước tên này!

Vậy mà tại phòng thử áo...

Không biết giằng co bao lâu, Trì Tư Tước mới buông tha cho Tô Du Du.

Tô Du Du lúc này cả người mềm nhũn, mặc quần áo tử tế, đi ra phòng thử áo, đã nhìn thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt mập mờ.

Tô Du Du phải mang giày cao gót, cố gắng làm chính mình đi đường bình thường một chút, nhìn Trì Tư Tước tính tiền.

Nàng biết rõ Caesar cửa hàng không rẻ, nhưng nhìn thấy giấy tờ lúc này, cô vẫn còn kinh ngạc!

"Cái này quá mắc!" Cô nhìn trước mắt có tận sáu số không, hai mắt trợn tròn xoe, "Thật sự không cần mua, kỳ thật quần áo tôi mang từ Tô gia còn rất nhiều, còn có thể..."



Nhưng cô còn chưa nói hết lời, Trì Tư Tước đã xuất thẻ, ký chữ.

Tô Du Du đành phải nuốt nước miếng.

Thật sự là... Quá hoang phí rồi...

"Đúng rồi." Trì Tư Tước lại nghĩ đến cái gì, "Nội y tầng này, toàn bộ đều mua hết."

"Vâng, cám ơn Trì thiếu!" Nhân viên cửa hàng kích động đều đang phát run rồi.

Tô Du Du cũng phát run, trừng mắt nhìn Trì Tư Tước, "Toàn bộ? Trì Tư Tước anh điên rồi sao, cho dù có tiền cũng không thể như vậy, nhiều nội y như vậy mặc cho ai xem!"

Nhìn cô tức giận, Trì Tư Tước môi mỏng khẽ nhếch.

Tô Du Du này vậy mà lại tiết kiệm tiền cho hắn , thật đúng là vợ của Trì thiếu mà.

"Cho em mặc." Hắn thấp giọng nói, "Toàn bộ, mặc cho tôi xem."

Tô Du Du ngẩn ngơ, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, không dám nói nữa lời.

Về đến nhà, Trì Tư Tước vậy mà thật sự bắt Tô Du Du thử từng món cho mình xem .

Cả đêm đi qua, không biết bao nhiêu nội y đắt đỏ đều bị Trì Tư Tước xé nát, Tô Du Du đau lòng, bị giày vò cuối cùng ngã vào chiếc giường em ái, mất đi tri giác.

. . .

Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh lại thì đã không thấy Trì Tư Tước đâu.

Cô ngồi dậy dụi đôi mắt của mình, điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô trông thấy dãy số, ánh mắt run lên, tranh thủ thời gian bắt máy.

"Này, bác sĩ, bà bà tôi đã thức chưa?"

"Không phải, Tô tiểu thư, tiền thuốc men của bà bà cô, đã bị cắt từ ba ngày trước. Nếu như không trả tiền, chúng tôi chỉ có thể cho bà bà của cô dừng thuốc."

Tô Du Du đầu óc oanh một tiếng, điện thoại thiếu chút nữa rơi khỏi tay.

Bà bà mười năm trước não tụ huyết trở thành người sống đời sống thực vật, vẫn luôn phải dùng thuốc, thì ra là Tô Hải Sơn năm đó được bà bà cứu một mạng, cho nên Tô gia người một mực giúp bà bà tiền trả tiền thuốc men.



Nhưng hôm nay, tiền thuốc men lại bị ngừng?

Mặc dù không muốn liên quan gì đến Tô gia, nhưng vì bà bà, cô vẫn không còn cách nào đành gọi cho Tô gia.

"Alo." Nghe điện thoại là giọng nói của Khâu Thục Vân.

"Mẹ." Tô Du Du run giọng nói, "Bà bà tôi tiền thuốc men như thế nào lại bị ngừng?"

"Ah, là như thế này, Du Du." Khâu Thục Vân tỏ vẻ giọng đầy áy náy, "Gần đây ba của con làm ăn không thuận lợi, thiếu một khoản nợ lớn, nhà chúng ta sợ còn giữ không nổi, chỉ sợ là trả không nổi tiền thuốc men cho bà bà con."

Tô Du Du gắt gao cắn môi, không nói chuyện.

Thiếu một khoản nợ lớn?

Tô gia tốt xấu cũng là người có thế, như thế nào lại nói thiếu nợ được.

"Du Du, dù sao con bây giờ cũng là người của Trì thiếu, ít tiền như vậy, Trì thiếu không giúp con trả được sao?" Khâu Thục Vân thăm dò nói.

Tô Du Du lập tức hiểu được Tô gia có dụng ý gì.

Nguyên lai là muốn thăm dò quan hệ của cô với Trì Tư Tước.

Cô biết rõ, Tô gia không vô cớ ngưng tiền thuốc men của bà bà. Kỳ thật Tô lão gia mấy năm trước sau khi qua đời, Tô Hải Sơn vẫn chi tiền thuốc men cho bà bà chu đáo. Nhưng họ không biết bà bà lúc trước chính là vì cứu Tô lão gia mới biến thành người sống thực vật! Đúng là lòng dạ độc ác!

Cô tức giận toàn thân phát run, nhưng còn gắt gao cắn bờ môi, "Tôi biết rồi, tiền thuốc men của bà bà tôi sẽ tự chi trả."

"Tô Du Du thật sự xin lỗi con." Khâu Thục Vân giả mù sa mưa nói, khi cúp điện thoại, cặp môi đỏ mọng giơ lên.

"Mẹ, tiện nhân Tô Du Du đã gọi điện thoại tới rồi sao?" Tô Liên Nhi một bên đang trang điểm, lau son môi hỏi.

"Đúng vậy. Cũng không biết nó có xin được Trì thiếu hay không."

"Hừ, chúng ta tìm người theo dõi chẳng phải sẽ biết rồi hả? Con chắc chắn, Trì thiếu sẽ không giúp cô ta!" Tô Liên Nhi đôi mắt dễ thương hiện lên một tia ác độc.

Tô Du Du!

Tao cũng không tin con tiện nhân như mày, lại bay lên làm phượng hoàng như vậy!