May mắn thay do đã khảo sát quanh làng nên Vy Vy cũng nắm rõ khoảng tám chín phần địa hình làng nên chạy theo con đường tắt chẳng mấy chốc cô đã đứng trước mặt bà linh hồn đó.
“Nè… bà làm gì mà chạy nhanh thế hả…” Vy Vy thở hổn hển nói
Thấy không phải kẻ bản thân sợ hãi bà ta cuối cùng cũng đứng lại hít laays hết để không khí.
“Bà là ma mà cũng phải hít thở à?”
“Ai bảo ma không cần thở? Mà cô là ai sao lại đuổi theo ta?”
Vy Vy đưa cánh tay ra “Của bà đánh rơi này.”
Cầm lấy cánh tay đã đứt lìa của mình bà ta cũng không quên gắn vào làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Mà có chuyện gì sao bà chạy nhanh thế? Chẳng phải ma quỷ thì đâu sợ cái gì mà?” Vy Vy hiếu kỳ gặng hỏi.
Bà ta nhìn qua nhìn lại, phải khẳng định không có kẻ nào thì bà ta mới chịu mở miệng “Ở sau ngọn núi có một kẻ điên, hắn ta bắt lấy các linh hồn giam giữ lại rồi điều chế thành dược liệu.”
“Bà vừa từ đó chạy ra à?”
“Không!” Bà lắc đầu
Vy Vy càng thắc mắc “Thế sao…???”
Bà ta từ tốn giải thích “Hắn ta gϊếŧ người xong khi họ chết hắn mới lấy linh hồn đó mà luyện thành, những linh hồn mới chết luôn thuần chủng vẫn chưa bị tạp chất của xung quanh mà ta đã chết cũng được ba năm rồi nên hắn mới bỏ qua đó. Thế nhưng cũng dọa bà già này một phen hú vía… chẳng may hắn có ý gì thì chết…”
Vy Vy hiểu ra, kẻ mà Trạch An Viên cần tìm chính là kẻ đó.
“…” Không biết có phải Tiểu Bạch không…
“Ngọn núi đó ở đâu?”
Vy Vy một mình đi tới ngọn núi mà không báo cho bất cứ ai, cô muốn chính tay mình kiểm chứng nếu là một oán linh khác thì cô sẽ gϊếŧ hắn hoặc đưa hắn về Trạch An Viên, còn nếu là Tiểu Bạch thực sự cô chưa nghĩ tới, cô chỉ mong oán linh khôn phải Tiểu Bạch.
Cả ngọn núi này bị một kết giới vàng bao phủ lại, rất giống với kết giới ở Diệp phủ trước đây.
“Nơi này đệ tử Trạch An Viên chưa từng tới đây nhưng sao lại có kết giới vàng này?”
Có lẽ Vy Vy nghĩ rằng kết giới vàng ở Diệp phủ trước đây là do đệ tử Trạch An Viên tạo lên nên bây giờ khi thấy kết giới vàng ở nơi đồng không hiu quạnh này thật sự cô chỉ nghĩ tới một người.
Tất nhiên kết giới không thể làm gì cô nên cô có thể xuyên qua một cách dễ dàng.
Vừa định bước vào hang động một hình dáng quen thuộc chạy qua trước con mắt tinh anh của cô – Tiểu Bạch.
Có vẻ anh đã bị thương khá nặng và đang ẩn ấp thứ gì đó.
Vy Vy muốn tới đó bắt trói lại Tiểu Bạch nhưng ngờ đâu cô lại có thể biết được toàn bộ mọi chuyện khi bản thân đang đứng ngoài cuộc.
Diệp Hắc không biết từ đâu xuất hiện sau lưng Tiểu Bạch, anh không có dáng vẻ gì yếu đuối mà thay vào đó là oán khí mạnh mẽ bao trùm lấy toàn thân thể.
“…” Tại sao Diệp Hắc lại ở đây?
Diệp Hắc cười lớn tiến tới chỗ Tiểu Bạch đang ngồi trị thương, vẻ mặt hắn không có chút sợ hãi, chậm rãi chậm rãi tiến tới chỗ anh.
Tiểu Bạch vẫn cố gắng vực dậy lại bản thân đối mặt với Diệp Hắc mà không chút run sợ, đôi tay vẫn thủ sẵn thanh kiếm ở Trạch An Viên của mình.
“Ngươi cố gắng làm gì nữa ở đây đâu phải Trạch An Viên, thay vì chết dần chết mòn thì cho ta linh hồn của ngươi để ta luyện đan như vậy chẳng phải mạng sống của ngươi cũng có chút ích cho đời sao?”
“Ta khinh!!! Ngươi nằm mơ đi!”
“…” Vy Vy vội bịt miệng lại không dám lên tiếng, cô không thể ngờ người thường xuyên yếu đuối vô hại lại là kẻ máu lạnh như vậy.
Lớp vỏ bọc của hắn quá hoàn hảo vì thế chưa bao giờ, chưa bao giờ cô có ý nghi ngờ hắn. Mặc dù trước đây Tiểu Bạch đã cảnh báo vậy mà cô lại không tin, phải đến khi chính mắt chứng kiến chính tay nghe chuyện thì cô mới tin rằng Diệp Hắc là trùm cuối.
Vì thế đó mới là lý do cô chưa thể quay về lại cuộc sống của mình, chỉ tại bắt nhầm người.
Do bị thương nên Tiểu Bạch cũng đã sức cùng lực kiệt, anh bèn đánh liều một phen.
Anh cùng toàn bộ sức lực hiện có muốn đánh Diệp Hắc một trưởng kết liễu nhưng … Anh đã quá coi thương hắn rồi
Diệp Hắc không né tránh mà trực tiếp đối mặt.
Hắn đã gϊếŧ rất nhiều người để lấy linh hồn họ nên có thể nói sức lực hiện giờ của hắn vô cùng lớn, một người đang bị trọng thương như anh dù dùng toàn bộ sức lực thì đối với hắn cũng chỉ gãi ngứa. Kể cả đối mặt với một người hoàn toàn khỏe mạnh thì phần thắng cũng không lớn.
Nhận thấy Tiểu Bạch đang gặp nguy hiểm khi Diệp Hắc định kết liễu anh thì may thay Vy Vy xuất hiện dùng con rối cản lại một chiêu đó.
Vy Vy đứng trước mặt Tiểu Bạch không tin vào mắt mình, dù đã cố gắng rửa mắt nhưng hình ảnh này là sự thật.
“Vy Vy???” Diệp Hắc khá bất ngờ khi nhìn thấy Vy Vy ở đây, hắn cũng một phần chột dạ bởi không nghĩ cô lại có thể biết sớm như vậy.
Vy Vy lôi dây trói vàng ra nhằm ý muốn trói Diệp Hắc, thấy vậy hắn cũng chẳng giả bộ yếu đuối nữa bởi chính hắn cũng chán ghét sự yếu đuối của bản thân.
“Không giả bộ nữa sao?” Vy Vy hỏi
“Không giả bộ nữa!” Hắn lắc đầu
“Vậy thì chúng ta không có điều gì để nói nữa…!!!”