Chương 17: Ngươi cho rằng ta và ngươi là diều hâu sao?

Hắn cũng rất tò mò vì sao diều lại bay cao.

Trước tiên Tiểu Lục cầm dây diều, vì diều bay lên nên Tiểu Lục không thể

không chạy đi. Sai Tiểu Lục đi rồi, còn Tiểu Hồng bên cạnh, Liễu Hồ

Nguyệt đảo mắt, chỉ vào khóm hoa mới trồng bên bờ hồ: “Tiểu Hồng, ta

muốn hoa, ta muốn rất nhiều hoa màu đỏ xanh vàng.”

”Dạ, tiểu

thư.” Tiểu Hồng vừa bước một bước liền dừng lại, xoay người nói: “Cửu

tiểu thư, người không nên chạy loạn, ở yên đây chờ nô tì trở về.”

Vì khóm hoa cách chỗ Liễu Hồ Nguyệt không xa nên Tiểu Hồng yên tâm đi hái. Vả lại, từ lúc Liễu Trường Phong rời đi, Phượng Dật Hiên cũng an phận

đứng ở một bên ngắm diều trên trời, dường như đã quên chuyện "nương tử".

Liễu Hồ Nguyệt gật đầu, có vẻ vô cùng nghe lời. Tiểu Hồng xoay

người chạy về phía khóm hoa, vội vàng hái hoa theo lời Liễu Hồ Nguyệt.

Trong khi Tiểu Hồng xoay người, biểu cảm ngốc nghếch biến đổi, ánh mắt sắc

bén chiếu về phía sân đối diện.Nàng xoay người lại, bước nhanh vòng qua

hòn giả sơn, chạy về phía sân lớn nhất của Liễu phủ.Đợi Tiểu Hồng và

Tiểu Lục phục hồi lại tinh thần thì Liễu Hồ Nguyệt đã sớm không còn bóng dáng.

Đại sảnh Liễu trạch, không khí vô cùng nặng nề.Trong sảnh vốn chỉ có vài người lác đác, lúc này lại vây chặt như nêm.

”Tường Phong huynh, ta cảm thấy rất không vừa lòng với hành động của huynh

.”Một nam tử trung niên tướng mạo bình thường mặc một bộ áo choàng đen,

trên người tản ra khí thế cường giả, chất vấn Liễu Tường Phong đứng giữa sảnh. Người nọ không ai khác, chính là khách quý đến từ Lan thành, gia

chủ Nạp Lan gia -- Nạp Lan Trạm Hải.

”Nạp Lan lão đệ, chuyện này là hiểu lầm.” Liễu Tường Phong vừa dứt lời, một luồng ánh sáng lạnh

bỗng nhiên bay đến từ bên trái. Đó đến từ ánh mắt của Phượng Dật Thần.

Người Nạp Lan gia đã đến, hắn không đi, hắn rất muốn xem vở diễn này,

nhìn Liễu gia giảng hòa như thế nào.

”Hiểu lầm?Hiều lầm cái

gì?Mọi người tới cửa cầu hôn người Liễu gia ngươi, sự việc bàn ở trên

bàn này còn là hiểu lầm sao? Ngươi cho rằng Nạp Lan gia chúng ta là cái

gì? Liễu gia đã không muốn kết thông gia với Nạp Lan gia chúng ta, cần

gì phải làm nhục người như thế?” Một nữ tử xấp xỉ Liễu Hồ Nguyệt, mặt

mày thanh tú đang mặt đỏ tai hồng gầm lên, chất vấn lỗi của Liễu gia.

Nàng ta là đại tiểu thư Nạp Lan gia, Nạp Lan Tử Oanh, là tiểu thư có

tiếng điêu ngoa của Lan thành.

”Nạp Lan lão đệ, ngươi nghe ta giải thích, chuyện này...”

”Không cần giải thích! Hôm nay ta đến đây vốn định đưa sính lễ, ai ngờ được

vừa tới Liên Vân thành đã nghe đồn nữ nhi của Liễu Tường Phong ngươi với lên cành cao. Hiện giờ giải thích của ngươi với Nạp Lan gia ta mà nói

chính là vô nghĩa. Ngươi không lạ lẫm gì Nạp Lan gia ta, Nạp Lan gia ta

cũng không lạ gì Liễu gia các ngươi.” Nạp Lan Trạm Hải đánh gãy lời Liễu Tường Phong.

Nạp Lan Tử Oanh ở bên cạnh hắn hừ lạnh một tiếng:“Liễu gia các ngươi thật không biết xấu hổ. Nạp Lan gia ta chưa bội ước, thế mà Liễu gia các ngươi lại làm vậy, cũng không soi gương xem Liễu Hồ Nguyệt là cái quái gì...”

”Rầm --” Liễu lão phu nhân ngồi một

bên đột nhiên đập bàn.Sắc mặt bà đã đen đến không thể tả nổi. Tuy biết

tính cách của Nạp Lan Tử Oanh ác liệt, cũng biết Liễu Hồ Nguyệt thực sự

là một phế vật, nhưng không đến lượt Nạp Lan Tử Oanh ở đây chỉ trỏ.