Chương 53: Ngươi để ý, ta sẽ huỷ hoại hắn

“Ta không điếc, còn có, tướng công ta thích thanh tĩnh, xin ngươi về sau không có việc gì thì không cần lại đến quấy rầy.” Nam Cung Ly trực tiếp hạ lệnh trục khách, thật là một giây đều không muốn lại liếc mắt nhìn người nam nhân này nhiều một cái, có hắn ở, cảm giác ngay cả không khí chung quanh đều bị ô nhiễm.

“Tốt, tốt, ngươi để ý phế vật này như thế, thì ta sẽ huỷ hoại hắn.” Tư Đồ Khiếu hắn không chiếm được, ai cũng đừng nghĩ có được, phế vật này, so với tồn tại chướng mắt, còn không bằng hiện tại lập tức đi tìm chết!

Tư Đồ Khiếu nói, lòng bàn tay ngưng tụ linh lực, bổ tới Tư Đồ Kiệt trên xe lăn.

Nam Cung Ly kinh hãi, trong mắt lộ ra kinh hoảng, thất thanh kêu lên sợ hãi.

Trên chỗ ngồi ánh mắt Tư Đồ Kiệt trầm xuống, mắt lam hiện ra nhè nhẹ hàn ý, ngay ở nháy mắt lòng bàn tay Tư Đồ Khiếu bổ tới, phóng lên cao, tránh đi thế công của hắn ta, nhưng vào lúc này, một áp khí cuồn cuộn đè ép xuống, ngay sau đó cả người Tư Đồ Khiếu bị ném ra ngoài, ngã trên mặt đất kêu rên.

Phía trước phía sau chỉ là thời gian vài giây, Nam Cung Ly thậm chí còn không thấy rõ vừa rồi đã xảy ra cái gì, chiến đấu đã kết thúc rồi.

Tư Đồ Khiếu trên mặt đất ôm ngực, ánh mắt lộ ra kinh ngạc sợ hãi, cả người chật vật không thôi, giật mình mà trừng mắt nhìn Tư Đồ Kiệt.

Sao có thể, khí thế vừa rồi, không có khả năng là hắn phát ra, hắn không phải là một phế vật sao, đúng, sao lại có thể có lực công kích cường đại chấn nhϊếp như vậy?

Nhất định là hắn ta xuất hiện ảo giác.

“Xuất hiện đi!” Tiếng nói như kim loại không chút cảm xúc của Tư Đồ Kiệt vang lên, sau đó một nam tử đeo mặt nạ màu đen, mặc y phục đen, thấy không rõ biểu tình từ hư không hiện ra, ngoan ngoãn mà đứng ở phía sau Tư Đồ Kiệt.

Tư Đồ Khiếu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, trong lòng hiểu rõ, khí thế hoảng sợ vừa rồi, nhất định là vị hắc y nam tử này phát ra, đối với việc vì sao phế vật này sẽ có cao thủ như vậy âm thầm bảo vệ, hắn ta cũng không thể hiểu hết, xem ra, hắn ta cần phải điều tra kỹ lại chi tiết vương đệ này.

“Nữ nhân của Tư Đồ Kiệt ta không phải bất luận kẻ nào cũng có thể nhớ thương, nếu hoàng huynh không phục, thì tới chiến!” Tư Đồ Kiệt lạnh lùng mà bỏ xuống một câu, hiện hết khí phách uy phong, toàn thân tản ra ánh sáng làm người không thể nhìn gần.

Tư Đồ Khiếu cứng họng, hơi há mồm, muốn nói lại thôi, cuối cùng bị đám người Lam Hạo Vũ tìm lại đây mang theo trở về.

Nam Cung Ly chớp chớp mắt, vẻ mặt sùng bái mà nhìn nam nhân trước mặt: “Vậy, hắn là ai?”

Chỉ vào hắc y nhân đứng ở phía sau hắn, Nam Cung Ly tò mò nói, như thế nào nàng không biết khi nào còn có người đang âm thầm bảo vệ hắn, khí thế uy áp khủng bố như thế, thực lực khẳng định không yếu.

“Người bảo vệ ta.” Tư Đồ Kiệt buồn cười mà vuốt phẳng mày nhíu chặt của tiểu nữ nhân, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp, mang theo một chút sung sướиɠ.

Nam Cung Ly hắc tuyến, này cùng chưa nói không phải giống nhau sao?

“Ngoan, về sau ngươi sẽ biết!” Thấy nàng vẫn là dáng vẻ lòng tò mò rất nặng, Tư Đồ Kiệt sủng nịch nói.

Bĩu môi, Nam Cung Ly thỏa hiệp, được rồi, rồi sẽ biết được, chờ đến khi nào người nam nhân này muốn nói thì lúc đó lại nói cho nàng cũng được.

Sau tân sinh tái, Nam Cung Ly hoàn toàn trở thành nhân vật phong vân của học viện Đông Khải, như một trận chiến lướt qua bốn điện phong vân, trở thành một vị danh khí vang dội nhất trong các học viên.

“Nhị tỷ, nhị tỷ, không tốt rồi, Hạo ca ca, Hạo ca ca hắn……” Nam Cung Ly đang ở sân phơi thảo dược, bỗng nhiên Tiểu Huyền Ngọc vội vã vọt vào, thở hồng hộc, vẻ mặt vội vàng.

“Đừng nóng vội, có việc chậm rãi nói.” Nam Cung Ly tiến lên, trấn an nói.

“Hạo ca ca bị người đưa về, ngay ở cửa học viện, chỉ là bị thương thật nặng……” Nghĩ đến dáng vẻ đẫm máu của Hạo ca ca, Nam Cung Huyền Ngọc đều gấp sắp khóc.

“Đi, nhị tỷ bồi ngươi cùng đi.” Nam Cung Ly nắm Tiểu Huyền Ngọc, nhanh chóng đi tới cửa học viện.

Chờ đến khi nàng tới, cửa học viện đã vây đầy người, mọi người thổn thức cảm thán, vừa lắc đầu, vừa lộ ra vẻ đồng tình đáng tiếc.

“Ai tàn nhẫn như vậy, thế nhưng bóc hết da cả khuôn mặt đi, quá khủng bố.”

“Nếu không phải đối phương cố tình lưu lại tên Nam Cung Hạo, dáng vẻ này ai nhận ra được.”

“Đúng vậy, cũng không biết ai to gan như vậy, ngay cả người Nam Cung phủ đều dám động.”

“Quá tàn nhẫn, quá huyết tinh.”

“……”

Nhìn thấy Nam Cung Ly đã đến, đám người tự động nhường ra một con đường, lại thấy một nam tử hoàn toàn thay đổi, nhìn qua huyết tinh dữ tợn nằm trên mặt đất, bên cạnh người hắn bày một tờ giấy, viết ba chữ Nam Cung Hạo.

Con ngươi Nam Cung Ly bỗng nhiên co rụt lại, đáy mắt hiện lên hàn ý.

Đúng vào lúc này, đám người Lam Hạo Vũ đi ngang qua, nhìn thấy là Nam Cung Ly, không khỏi dừng bước chân.

“Cần hỗ trợ sao?” Âm thanh nhàn nhạt của Tuyết Vô Ưu vang lên từ phía sau Nam Cung Ly, con ngươi màu bạc bình tĩnh như nước, không có một chút gợn sóng.

“Là Tuyết công tử!”

“Trời ạ, Tuyết công tử thế nhưng muốn chủ động hỗ trợ, giữa hắn và Nam Cung Ly rốt cuộc là quan hệ gì.” Thiếu nữ kinh hô, nội tâm cực không bình tĩnh, ai không biết Tuyết Vô Ưu là người đạm mạc nhất trong bốn điện phong vân, hôm nay thế nhưng nhiệt tâm như thế chủ động tiến lên dò hỏi hỗ trợ, mặt trời mọc từ phía tây sao?

“Cảm ơn, hỗ trợ nâng hắn đến hậu viện.” Nam Cung Ly gật gật đầu, cảm tạ nói.

Lam Hạo Vũ tiến lên, cùng Tuyết Vô Ưu, dưới ánh mắt của mọi người nâng Nam Cung Hạo tới hậu viện Thiên Phú Viên.

Trở lại hậu viện, Thanh Huyền đẩy Tư Đồ Kiệt đi lên đón, ở dưới sự trợ giúp của mọi người, an trí Nam Cung Hạo ở trong phòng đã sớm chuẩn bị tốt.

Nam Cung Ly duỗi tay đặt lên mạch đập của hắn, trừ bỏ cả khuôn mặt bị lột da, tất cả trong cơ thể đều tốt, hẳn là tạm thời đau đến hôn mê bất tỉnh.

Đối diện với khuôn mặt huyết tinh dữ tợn của hắn, Nam Cung Ly không khỏi nhíu mày, không hiểu được ở giữa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Hạo ca ca sẽ không có việc gì đi?” Tiểu Huyền Ngọc tránh ở phía sau Nam Cung Ly, không dám nhìn thẳng mặt Nam Cung Hạo, giọng điệu tràn đầy lo lắng khẩn trương.

“Yên tâm, có nhị tỷ ở, sẽ không có việc gì.” Nam Cung Ly an ủi nói, vừa lúc Thanh Huyền bưng đồ vật nàng yêu cầu tới, dùng cồn tinh tế lau sạch vết máu trên mặt hắn.

Trong hôn mê Tư Đồ Hạo đau đến thân thể run rẩy, ẩn ẩn có dấu hiệu tỉnh lại.

Bôi một tầng Khư Sẹo cao thật dày ở trên mặt hắn, Tuyết Vô Ưu ở một bên híp mắt bạc, tầm mắt dừng lại ở trên bình ngọc quen thuộc kia, đáy mắt hiện lên một chút phức tạp.

Chờ đến khi Nam Cung Hạo tỉnh lại đã là chạng vạng, lúc này cả người hắn đều bị cố định ở trên giường, trên mặt bọc một tầng băng gạc thật dày, bên cạnh có Tiểu Huyền Ngọc thủ, nhìn thấy hắn tỉnh lại, trước tiên gọi Nam Cung Ly tới.

“Sao lại thế này?” Nam Cung Ly ngồi xuống ở bên người Nam Cung Hạo, đi thẳng vào vấn đề nói.

Nam Cung Hạo khẽ hừ một tiếng, cũng không tính toán phản ứng.

Đến nay hắn lòng có bất mãn đối với việc ngày đó nàng kéo khăn che mặt trên mặt Tuyết Nhi xuống, làm nàng ta xấu mặt ở trước mặt mọi người.

Nếu để hắn biết được Nam Cung Ly chẳng những làm Nam Cung Ngạo Tuyết xấu mặt ở trước mặt người khác, hơn nữa ngay cả vết sẹo trên mặt nàng ta đều là kiệt tác của nàng, không biết lại sẽ như thế nào.

“Xem ra ngươi rất có cốt khí, chỉ là có một câu cần nhắc nhở, vết thương trên mặt ngươi , là bổn tiểu thư xử lý, cho nên, ngươi thiếu ta một ân tình.” Nam Cung Ly ngoắc ngoắc khóe môi, lạnh nhạt nói.

“Ta nhưng không mở miệng cần người xử lý.” Nam Cung Hạo không chút cảm kích nói.

“Nếu ngươi không cảm kích, bổn tiểu thư chỉ phải dỡ xuống băng gạc, từng chút từng chút lau thuốc cao bôi trên ngươi trên mặt xuống, trước cần nói rõ, từ trước đến nay ta xuống tay không biết nặng nhẹ, cho nên nếu không cẩn thận cắt rớt một miếng thịt hoặc là làm mù một con mắt, cũng chỉ có thể trách ngươi xui xẻo.”

Nam Cung Ly nói, làm bộ muốn đi bóc băng gạc quấn quanh ở trên mặt Nam Cung Hạo, Tiểu Huyền Ngọc bên cạnh nhìn mà trong lòng run sợ.

“Hạo ca ca, ngươi mau cảm ơn nhị tỷ, thuốc cao này có thể làm ngươi một lần nữa mọc ra da thịt, khôi phục đến giống hệt ban đầu.” Nam Cung Huyền Ngọc vội la lên.

Nếu thật giống như nhị tỷ nói, Hạo ca ca sẽ thật đáng thương.

Cả người Nam Cung Hạo nằm ở trên giường chấn động, sau đó sờ loạn một trận ở trong lòng ngực mình, phát hiện đồ vật còn ở, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thừa dịp trong nháy mắt hắn buông tay, Nam Cung Ly nhanh tay mà lấy vật thần bí kia ra, muốn nhìn một chút là thứ gì làm hắn trở thành dáng vẻ như thế.

Lúc nhìn thấy là bình ngọc mình quen thuộc nhất, mở nút bình ra, bên trong truyền đến hương dược quen thuộc, Nam Cung Ly tức khắc có loại xúc động muốn cười.

“Còn không phải là một bình thuốc cao nhỏ, đến nỗi ngươi làm như bảo bối vậy sao?”

“Ngươi biết cái gì, đây là ta thật vất vả mới lấy tới tay, có nó, dung mạo của Tuyết Nhi sẽ có thể khôi phục, mau đưa nó cho ta.” Nam Cung Hạo không vui mà thúc giục nói.

“Cho nên nói, trong khoảng thời gian này ngươi biến mất chính là bởi vì nó? Sẽ không phải vết thương trên mặt ngươi cũng là vì cái này chứ?”

“Ai cần ngươi lo, nhanh trả nó lại cho ta.” Nam Cung Hạo lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Khư Sẹo cao cũng không khỏi vội vàng.

Xem ra thật như nàng nghĩ, Nam Cung Ly vô ngữ, cũng không có tâm tư tiếp tục đùa hắn.

Dung mạo của Nam Cung Ngạo Tuyết vì nàng mà hủy, hiện tại Nam Cung Hạo không biết từ chỗ nào lấy tới Khư Sẹo cao nàng luyện chế, cái giá là dung mạo của mình bị hủy……

Nam Cung Ly tỏ vẻ đã không biết nên nói cái gì cho tốt.

Buổi chiều, Nam Cung Ly đi viện luyện đan.

Các sư huynh gấp gáp đi lên đón.

“Tiểu sư muội tới.”

“Tiểu sư muội, nghe Đan lão nói, lại qua hai tháng sau ngươi sẽ đại biểu Đông Khải tham gia cuộc thi Đan Giả trẻ tuổi nhất đại lục?”

“Đúng vậy tiểu sư muội, ngươi thật sự biết luyện đan sao?”

“……”

Các sư huynh vây quanh Nam Cung Ly, ngươi một lời ta một câu, tràn đầy tò mò kinh ngạc, quả thực không cách nào tưởng tượng dáng vẻ tiểu sư muội luyện đan.

Bọn họ vẫn luôn cho rằng tiểu sư muội chỉ là vừa mới thức tỉnh nội diễm, Đan lão nhìn trúng chính là thiên phú của nàng, đột nhiên nghe được Đan lão tuyên bố nàng sẽ đại biểu Đông Khải tham gia Đan Giả tái, một đám khϊếp sợ đến không biết như cái gì.

“Ta chưa từng nói qua với các người sao?” Nam Cung Ly chớp chớp mắt, đẩy vấn đề trở về.

Các sư huynh xấu hổ, chuyện quan trọng như vậy, nếu thật nói với bọn họ, như thế nào bọn họ lại không biết.

Nhưng mà lúc trước quan hệ của bọn họ với tiểu sư muội giống như xác thật chẳng ra gì, cũng khó trách tiểu sư muội không thân cận với bọn họ.

“Cũng tốt, chiều nay sẽ không đi Luyện Đan các, cùng vài vị sư huynh cùng nhau luận bàn đan kỹ.” Nam Cung Ly dứt lời, các sư huynh tập thể nhảy nhót hoan hô, vừa lúc muốn thăm dò sâu cạn của tiểu sư muội.

Phỉ Mặc dựa vào trên khung cửa thông giữa viện luyện đan và Luyện Đan đường, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn bên này, Nam Cung Ly vừa thấy hắn cả người đều khó chịu, cố ý xoay người, đưa lưng về phía hắn.

Thấy nàng như thế, đôi mắt màu nâu của Phỉ Mặc trầm một chút, trong mắt hiện lên vẻ thâm sâu khó dò.

“Nhưng mà, ta không có đan lô.” Các sư huynh một đám đưa ra đan lô, đến lượt Nam Cung Ly, lúc này mới nhớ tới đan lô trong Thông Thiên Tháp mình căn bản lấy không ra, yếu ớt nói.

Dưới chân chúng Đan Giả sư huynh lảo đảo một cái, tập thể đổ mồ hôi, thân là luyện đan giả lại không có đan lô?

Tiểu sư muội đây là đang đùa giỡn đi!

“Ta cho ngươi mượn dùng.” Tiếng nói trầm thấp từ tính vang lên, Phỉ Mặc bước từng bước tới gần bên này, chủ động hòa hảo.

“Ơ, không cần, ta nhìn các ngươi luyện đan là được.” Chê cười, nàng mới không cần dùng đan lô của hắn.

“Sư muội có ý kiến với ta?” Ánh mắt Phỉ Mặc nặng nề mà nhìn chằm chằm nàng, sắc mặt có chút không vui.

Các sư huynh khác muốn nôn, là người đều biết tiểu sư muội có ý kiến với ngươi được không, lạnh như vậy, ai dám tới gần.

Giống như còn có vài lần chính diện cọ xát với tiểu sư muội, không đúng, ngay từ đầu không phải đại sư huynh có ý kiến với tiểu sư muội sao, hiện tại tình huống như thế nào, trả đũa?