Chương 48: Thiên phú làm người xấu hổ

“Cảm tạ vài vị học viên mang đến cho chúng ta biểu diễn xuất sắc, sau đây chính thức tiến vào phân đoạn thi đấu hôm nay, tân sinh tái lần này tổng cộng bốn vòng, phân biệt là thí nghiệm linh lực, quần chiến, lôi đài chiến và quyết chiến cuối cùng.”

“Sau đây tiến vào vòng thứ nhất, thí nghiệm linh lực, lần này tổng cộng 1008 tân sinh, thực tế dự thi 800 người, vòng thứ nhất thí nghiệm linh lực, trực tiếp loại 600, còn hai trăm người tiến vào vòng thi đấu tiếp theo……”

Bạch mi đạo sư đứng trước bàn giữa trung tâm, tuyên bố quy tắc thi đấu, lúc nghe nói vòng thứ nhất lập tức đào thải rớt hơn phân nửa người, mọi người dưới đàu không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh, tỉ lệ đào thải bực này, cũng quá khủng bố.

800 người, một vòng đào thải 600, chỉ để lại một phần tư, quá tàn nhẫn, quá hung tàn.

50 người một tổ, tổng cộng chia làm mười sáu tổ.

Theo bạch mi đạo sư đọc đến tên, tân sinh sôi nổi đi lên đài cao, 50 bàn vuông nhỏ phủ vải màu đen được nâng đi lên, trên mỗi cái bàn đều đặt một cái giá sơn vàng, bên trên lại đặt một quả cầu thủy tinh tinh oánh dịch thấu.

50 học viên đứng yên trên đài, theo bạch mi đạo sư ra lệnh một tiếng, sôi nổi vươn tay, phủ lên quả cầu thủy tinh, ý niệm thúc giục, cuồn cuộn không ngừng quán chú linh lực trong cơ thể ở trên quả cầu thủy tinh.

Xuy xuy xuy!

Trong nháy mắt, không khí run rẩy, ánh sáng tỏa ra, từng luồng sáng màu đỏ trút xuống mà ra, nhiễm đỏ quả cầu thủy tinh giống như mới lấy ra từ trong ao máu, đỏ đậm diễm lệ, đoạt tròng mắt người.

50 học viên, 50 quả cầu thủy tinh, 50 vầng sáng lóng lánh, toàn bộ mặt bàn đều tràn ngập ở bên trong một mảnh màu đỏ rực rỡ lóa mắt.

Theo ánh sáng linh lực tế ra, phía trên trán chúng học viên cũng xuất hiện thực lực bản thân tương xứng với cấp bậc linh lực, tuyệt đại đa số đều ở hai ngôi sao màu đỏ trở lên, đại biểu cho thực lực thấp nhất là Linh Giả cấp hai, cá biệt là Linh Giả cấp bốn.

Chúng gia chủ tiến đến xem tái dưới đài liên tục gật đầu, rất là vừa lòng đối với thực lực tổng thể của học viện Đông Khải.

Chờ đến khi vài vị nhân viên công tác ký lục xong, tổ thành viên thứ nhất xuống đài, sau đó tổ thứ hai tiếp tục.

Đến lượt tổ thứ năm, Nam Cung Ngạo Tuyết ở tổ này, bởi vì một bộ bạch y, hơn nữa lụa mỏng che mặt, lại thêm tham gia biểu diễn trước tân sinh tái, cho nên vừa xuất hiện ở trên đài, nháy mắt hấp dẫn tầm mắt mọi người.

“Xem, là nữ nhân biểu diễn kia.”

“Nam Cung Ngạo Tuyết, có thể tiến vào Thiên Phú Viên, thực lực khẳng định không kém.”

“Lần trước không phải nàng ta bị Đan lão cự thu tại chỗ sao, như thế nào còn xuất hiện ở trong học viện, không chỉ có như thế, còn vào Thiên Phú Viên mỗi người hướng tới, mệnh quá tốt đi.”

“Này có cái gì, người ta chính là nữ nhân Thái Tử điện hạ thích, nếu ngươi có thể làm bốn điện phong vân mê muội vì ngươi, không chuẩn cũng có thể vào ở Thiên Phú Viên.”

Mọi người nghị luận sôi nổi, tuyệt đại đa số thiếu niên đều ôm thái độ thưởng thức, rốt cuộc một vị nữ tử dáng người yểu điệu, cảnh đẹp ý vui như vậy, rất khó không mê muội.

Nữ tử mặc bộ bạch y thắng tuyết, lãnh ngạo trầm tĩnh kia, từ xa nhìn lại, giống như một bức họa, lụa mỏng trên mặt phất động, như ẩn như hiện, tăng thêm một phần cảm giác thần bí, làm người có loại du͙© vọиɠ muốn tìm tòi đến cùng, mắt đẹp ướŧ áŧ, câu tâm hồn người, chỉ một cái chớp mắt đã câu đi không ít tâm thiếu niên rồi.

Nam Cung Liệt híp mắt, đạm mạc mà nhìn chằm chằm Nam Cung Ngạo Tuyết trên đài, đứa tôn nữ này, càng đi càng xa, đã không còn là dáng vẻ trong lòng ông chờ đợi, nếu lại tiếp tục tùy hứng cố chấp, chỉ sợ có một ngày sẽ hủy ở trên tay chính mình.

“Xem ra nữ nhân ngươi câu không ít tâm người, ngay cả người như nàng cũng có thể làm nhiều người thần hồn điên đảo như vậy, chậc chậc, thật là làm người ngoài ý muốn.” Nghe chung quanh hút khí nghị luận, Lam Hạo Vũ nghiêng đầu, giễu cợt nói với Tư Đồ Khiếu, nội tâm lại là cực kỳ khinh thường.

Đừng nhìn hiện giờ Nam Cung Ngạo Tuyết đứng ở trên đài cả người lãnh ngạo thanh cao, sau khi kiến thức cá tính chân chính của nàng ta, hiện giờ thấy thế nào đều cảm thấy là giả bộ.

“Ngươi có thể câm miệng.” Tư Đồ Khiếu trầm mặt, cả người phóng thích khí lạnh, nữ nhân của Tư Đồ Khiếu hắn, dù không tốt, cũng không phải để người khác bình luận.

“Được, coi như ta cái gì cũng chưa nói.” Lam Hạo Vũ nhún nhún vai, vẻ mặt không sao cả nói.

Nhiều lời vô ích, càng không đáng bởi vì một nữ nhân mà phá hư quan hệ giữa huynh đệ bọn họ, nhưng mà hắn và nữ nhân kia, hắc, phỏng chừng khó lâu dài.

Nam Cung Ngạo Tuyết trên đài khẽ nâng cằm, ánh mắt nhìn quét toàn trường, tự cảm giác mình cực tốt, những tiếng hoan hô, tán dương này, tất cả đều là cho nàng, Nam Cung Ngạo Tuyết nàng, vẫn luôn được chú ý trước sau như một, tiện nhân kia, căn bản là so không được mình.

Ánh mắt dừng ở vị trí chỗNam Cung Ly, đáy mắt Nam Cung Ngạo Tuyết lộ ra đắc ý và ngạo mạn, giống như đang nói, xem đi, ngươi vĩnh viễn đều kém ta.

Tiếp thu được ánh mắt khıêυ khí©h của nàng ta, khóe môi Nam Cung Ly hơi nhếch lên, đáy mắt lộ ra châm chọc nhàn nhạt.

Theo bạch mi đạo sư ra lệnh một tiếng, mọi người duỗi tay đặt ở trên quả cầu thủy tinh, ý niệm thúc giục tế ra linh lực, lại là một trận năng lượng dao động, không khí khẽ run, sau đó từng luồng sáng đỏ lóa mắt lộ ra, nhiễm đỏ toàn bộ quả cầu thủy tính, lần nữa bao phủ đài thi đấu ở trong ánh sáng đỏ như máu.

Ngôi sao đại biểu cho cấp bậc linh lực hiện lên trên trán mọi người, vừa xem hiểu ngay, liếc mắt một cái có thể thấy rõ thực lực tất cả.

Nam Cung Ngạo Tuyết mặc y phục màu trắng, lụa mỏng che mặt, theo linh lực lộ ra, ánh sáng đỏ đại thịnh, làm cả người nàng ta càng thêm bắt mắt loá mắt, thanh tuyệt lãnh ngạo mà đứng ở trên đài, tư thái như trích tiên.

Ba ngôi sao màu đỏ trên trán đại biểu cho thực lực Linh Giả cấp ba của nàng ta, một đôi mắt đẹp rực rỡ nhìn quanh, lụa mỏng trên mặt kia như ẩn như hiện mang đến cảm giác thần bí, lần nữa bắt được tâm của không ít thiếu niên.

Mọi người hút khí, ánh mắt nhìn chằm chằm, trong mắt bùng nổ nóng rực.

Ngay cả ánh mắt Tư Đồ Khiếu dưới đài cũng sáng ngời một chút, nhìn trên đài sáng lên nóng lên, Nam Cung Ngạo Tuyết cao cao tại thượng, hắn giống như lại lần nữa tìm về cảm giác lúc ban đầu, trước kia, hắn còn không phải là bởi vì điểm này mới thích nữ nhân này?

Chỉ tiếc nàng dưới đài, chậm rãi làm hắn cảm thấy bình đạm lên.

Lam Hạo Vũ thu hết vẻ mặt của hắn vào đáy mắt, lắc đầu, trong lòng không khỏi thở dài, xong rồi xong rồi, huynh đệ này, lại bị con hồ ly tinh kia mê hoặc, rõ ràng đều là giả bộ, như thế nào hắn lại nhìn không ra?

Chỉ có thể xác minh câu trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường kia, hiện tại xem ra, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn nữ nhân này sẽ không bị hắn ghét bỏ.

“Nam Cung tiểu thư quá đẹp!” Thiếu niên nhịn không được hút khí, tán thưởng từ đáy lòng.

“Đương nhiên, nữ nhân của Tư Đồ Thái Tử người ta, có thể không đẹp sao?”

“Không chỉ đẹp, lại còn rất có thực lực.”

“Phi, có bản lĩnh làm nàng tháo xuống khăn che mặt cho các ngươi nhìn xem.” Thiếu nữ khinh thường mà xuy nói, nghĩ đến lần trước kiến thức khuôn mặt dưới khăn che mặt của nàng ta, cả người tức khắc nổi lên một tầng da gà.

Ký lục xong, lại đến lượt tổ tiếp theo lên đài.

Nam Cung Ly đứng dậy, ở sau khi đọc đến tên thì đi đến trên đài.

Ánh mắt Nam Cung Liệt ngồi ở khu khách quý sáng ngời, thân thể đoan chính, vẻ mặt chờ mong, lập tức có thể nhìn thấy Ly Nhi.

Đáy mắt Tư Đồ quốc chủ Tư Đồ Lãnh hiện lên một tia sáng, Nam Cung Ly, nữ oa lúc trước hắn ghét bỏ nàng là một phế vật bị giải trừ hôn ước với Khiếu nhi, hiện giờ nghe nói nàng chính là đồ đệ của Đan lão, nữ hài này, giấu đến không phải là sâu bình thường.

“Nam Cung Ly, chính là đồ đệ Đan lão trong truyền thuyết kia?”

“Hắc, thời điểm huấn luyện tân sinh, nàng chính là săn hoạch một con Ma Lang cấp năm.”

“Xuy, nghe nói nàng cuồng vọng đến không có biên giới, tâm tư ác độc đến cực điểm, đã từng hãm hại qua bạn học cùng lớp.”

“Không chỉ như thế, còn mang theo Nam Cung Huyền Ngọc và Vương gia phế vật kia cùng rời khỏi lớp một Linh Giả.”

“Trời ạ, Đan lão lão nhân gia ông rốt cuộc là tại sao lại nhìn trúng nàng, học viên phẩm tính ác liệt như vậy, không phải nên bị trục xuất khỏi học viện sao?”

Mọi người thổn thức nghị luận, cảm nhận được tầm mắt chung quanh, Nam Cung Ly bình thản ung dung, sắc mặt trước sau vẫn bình tĩnh như nước, bình tĩnh mà đi lên đài, đứng ở vị trí chỉ định.

Một bộ váy áo màu xanh lá, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, toàn thân bao phủ một tầng khí thế nhàn nhạt, phong đạm vân khinh mà nhìn tất cả dưới đài, cho người ta một loại cảm giác điềm tĩnh, an tường, bình tĩnh trong nháo loạn.

Đôi mắt thanh triệt sạch sẽ kia chỉ nhàn nhạt đảo qua, lại giống như có loại ma lực nào đó, tâm xao động của mọi người cũng theo đó chậm rãi bình tĩnh xuống, hiện trường lâm vào trong yên lặng quỷ dị, người vốn có không ít câu oán hận đối với nàng, ở một giây đối diện với ánh mắt của nàng, bỗng nhiên có loại cảm giác tự biết xấu hổ.

Nữ tử có được đôi mắt sạch như vậy sẽ, thật sự sẽ là người tâm tư ác độc trong miệng mọi người sao?

Ánh mắt tùy ý nhàn nhạt đảo qua kia, cả người biểu lộ ra tự tin và ưu nhã kia, còn có cái loại kiêu ngạo và khinh thường phát ra từ linh hồn này, đột nhiên làm mọi người cảm thấy, lời vũ nhục châm chọc của bọn họ, chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi, bọn họ nghị luận ồn ào, ở trong mắt nàng, có lẽ chỉ là một hồi chê cười.

Không, có lẽ ngay cả chê cười đều không tính, bởi vì từ đầu đến cuối nàng căn bản, đều chưa từng để chuyện này ở trong lòng, càng chưa từng đặt bọn họ ở trong mắt.

“Vị này chính là tôn nữ Nam Cung gia chủ vẫn luôn bảo bối?” Vẻ mặt quốc chủ Nam Diệp vương quốc hứng thú mà nhìn Nam Cung Ly trên đài, nha đầu này, chỉ bằng phần vững vàng trấn định kia đã không đơn giản rồi.

“Ha hả, ánh mắt thanh triệt sạch sẽ, kỳ thật lạnh nhạt vô tâm, đừng nhìn nàng dáng vẻ phong đạm vân khinh, kỳ thật so với Nam Cung Ngạo Tuyết vừa rồi là kiêu ngạo phát ra từ xương, không tồi không tồi, đúng rồi, nha đầu này có hôn phối không?” Quốc chủ Lam Vực vương quốc nhàn nhạt mà phụ họa một câu, cố ý lấy dư quang quét tới Tư Đồ Lãnh.

Trong mắt màu bạc của quốc chủ Tuyết Vực vương quốc hiện lên thưởng thức nhàn nhạt, người trẻ tuổi có thể có phần khí độ này, xác thật không tồi, chỉ là không biết thực lực của nàng lại ở loại trình độ nào, nghe nói, nha đầu này còn bái Đan lão làm sư, hơn nữa sau lưng có toàn bộ Nam Cung phủ chống lưng, có lẽ, có thể suy xét bắt cho nhi tử.

Bạch mi đạo sư vừa nói bắt đầu, mọi người tức khắc động.

Ánh mắt mọi người dưới đài tập trung dừng ở trên người Nam Cung Ly, lại thấy nàng duỗi tay trắng nhỏ, đặt ở trên quả cầu thủy tinh, ý niệm thúc giục, linh lực thông qua lòng bàn tay, cuồn cuộn không ngừng mà rót vào mặt ngoài quả cầu thủy tinh.

Xuy xuy xuy!

Ánh sáng bừng lên.

Mặt bàn lần nữa nhiễm đỏ, giống như ánh nắng chiều hoàng hôn, toàn bộ đài thi đấu đều bao phủ ở trong ánh chiều tà lửa đỏ.

Nam Cung Ly cũng không ngoại lệ, quả cầu thủy tinh dưới tay run rẩy, sau đó ánh sáng đỏ như lửa, lộng lẫy như ánh bình minh, lấy nàng làm trung tâm, ánh sáng đỏ đậm như máu trút xuống mà ra, nồng đậm đến gần như muốn chảy ra nước.

Nhưng mà, khiến cho mọi người chú ý cũng không phải là ánh sáng linh lực kia có bao nhiêu nồng đậm, mà là trên trán trơn bóng no đủ của nàng, bỗng nhiên xuất hiện bốn ngôi sao màu đỏ.

Bốn vị quốc chủ cả kinh, đáy mắt lộ ra vẻ kinh diễm, một lần nữa đánh giá nàng trên đài.

Thân thể Nam Cung Liệt trên ghế khách quý run lên, mắt hổ tang thương bộc phát ra kinh ngạc và ngoài ý muốn, ngay sau đó trên mặt toát ra vui mừng và tự hào, ha ha, tôn nữ của Nam Cung Liệt ông, quả nhiên không bình thường.

Mọi người an tĩnh ngắn ngủi, sau đó bùng nổ tiếng hô to đinh tai nhức óc, toàn trường đều nổ tung.

“Mẹ nó, lúc trước không phải nàng còn là Linh Giả cấp ba sao, như thế nào chớp mắt cái đã biến thành Linh Giả cấp bốn?” Thiếu niên cả kinh nhảy dựng lên từ chỗ ngồi, vẻ mặt đả kích mà nhìn chằm chằm Nam Cung Ly trên đài.

“Ông trời, nhớ rõ thí nghiệm tân sinh lúc trước, nàng tự báo mười ba tuổi, vì thế, hiện tại nàng là Linh Giả cấp bốn mười ba tuổi?”

“Không có khả năng, có thể là chỗ nào sai rồi hay không, mới hai tháng ngắn ngủn, sao có thể thăng cấp nhanh như vậy?” Thiếu nữ là dáng vẻ đánh chết nàng cũng không tin.

“Mẹ nó, đã là Đan Giả, lại là Linh Giả cấp bốn, nữ nhân này, có cần trâu bò như vậy hay không, còn để cho người sống hay không?”