Mọi người hút khí, bị sự bình tĩnh quá mức cùng với khí thế cả người phát ra của nàng làm kinh ngạc, này thật là phế vật Nam Cung Ly bọn họ biết sao?
Không phải luôn luôn nhát gan yếu đuối, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên sao?Hiện tại bọn họ nhục nhã như thế, nha đầu này thế nhưng còn có thể mặt không đổi sắc?
“Xùy, chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi, ta ngược lại muốn nhìn xem chờ lát nữa nàng có thể kiểm tra ra cái gì?”
“Ha, phế vật này, hiện tại học được hù người, các ngươi cảm thấy chờ lát nữa nàng có thể khóc lóc chạy xuống đài hay không?”
Mọi người đầu tiên là cả kinh, sau đó cười nhạo, khinh thường càng sâu, các loại lời nói khó nghe châm chọc che trời lấp đất đánh tới Nam Cung Ly trên đài.
Dưới đài cả người Nam Cung Liệt căng thẳng, lệ khí mạnh mẽ áp xuống lại một lần dâng lên. Nếu không phải lão tổ tông định ra quy củ trong vòng mười lăm tuổi người không tham gia thí nghiệm gia tộc, coi như tự động rời khỏi Nam Cung gia tộc, ông cũng sẽ không tàn nhẫn như thế, làm nha đầu mỗi năm đều tham gia thí nghiệm, một năm lại một năm thừa nhận mọi người chế nhạo trào phúng.
Mấy năm nay, nàng vẫn luôn đều vượt qua ở trong cười nhạo dày vò, nàng tự ti, nàng áp lực, chỉ có ông rõ ràng nhất.
Ông càng sủng nàng, nàng càng co đầu rút cổ đến l*иg sắt, càng thêm áy náy tự trách. Điều ông muốn, kỳ thật vẫn luôn là nàng sống vui vẻ khỏe mạnh, ông cũng không để ý Ly Nhi có thể tu luyện hay không, chỉ cần nàng vui vẻ, là tốt hơn bất cứ thứ gì.
Nhưng thực hiển nhiên, nàng để ý, nàng để ý thể chất phế vật của mình, để ý bởi vì nàng không thể tu luyện mà mang cho Nam Cung phủ một ít thanh danh không tốt. Lúc này đây nhìn nàng, rõ ràng khác với trước kia, giống như đi ra từ trong nhà giam của mình, hoàn toàn đứng ở dưới ánh mặt trời, Ly Nhi như vậy, đúng là ông hy vọng.
Con ngươi như nước của Nam Cung Ly đảo qua toàn trường, cuối cùng dừng ở trên người Nam Cung Liệt, nghiêng đầu an ủi cười với ông, tươi cười nhẹ nhàng thanh khiết, như gió xuân phất qua, lại ấm lòng người.
Dưới đài trái tim nóng nảy của Nam Cung Liệt nháy mắt bị nụ cười này trấn an, cảm xúc lần thứ hai bình tĩnh xuống, gật gật đầu, trong lòng ẩn ẩn có một chút chờ mong. Không biết vì sao, nhìn thấy nha đầu thay đổi như thế, ông theo bản năng cảm thấy có lẽ thí nghiệm hôm nay sẽ mang cho mọi người ngoài ý muốn.
Ánh mắt Tư Đồ Khiếu nhìn chằm chằm bóng dáng kia, nụ cười kia, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, không còn lạnh băng khinh thường khi tranh phong với hắn, lộ ra ấm áp quan tâm, làm hắn không khỏi tâm sinh bất mãn.
Ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Nam Cung Ly tiến lên một bước, vươn tay trắng nhỏ, đặt lên quả cầu thủy tinh trong suốt tỏa sáng dưới ánh mặt trời kia.
Ánh mắt nhìn quét toàn trường, khóe môi dương lên một nụ cười lạnh, thúc giục ý niệm……Mọi người bị nụ cười kia của nàng làm cho khó hiểu, không ít người đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm……
Nhưng mà, trả lời bọn họ lại là không gian tĩnh lặng. Tay nàng đặt ở trên quả cầu thủy tinh kia, ngay cả một tia sáng đều không có, mọi người đổ mồ hôi, lớn tiếng mắng.
Giây tiếp theo, không khí bỗng nhiên dao động, một luồng sáng đỏ bắn ra, ánh sáng rực lên, thẳng đến tận trời, bao phủ toàn bộ quảng trường ở trong vầng sáng đỏ như máu. Quả cầu thủy tinh trong suốt kia càng giống bị lửa đốt, đỏ đến nhìn mà ghê người……
Toàn trường đều kinh hãi, mọi người há lớn miệng, ngạc nhiên trừng mắt trước tất cả, đáy mắt lộ ra không thể tin tưởng. Thậm chí có người xoa xoa mắt, giống như nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Trên chỗ ngồi, Nam Cung Liệt bỗng nhiên run lên, ‘xoẹt’ một cái đứng lên từ chỗ ngồi, hô hấp dồn dập, ánh mắt nóng rực đến cực điểm, mắt hổ chứa đầy tang thương vô cùng kích động vui mừng, khóe mắt ướŧ áŧ, cả người đều ở vào trạng thái phấn khởi.
Hai vị gia chủ Bạch Trác và Lâm Phong ngồi ở bên cạnh người ông càng là biểu tình gặp quỷ, giật mình nhìn chằm chằm thiếu nữ trên đài. Nữ oa này, mười mấy năm qua, không phải vẫn luôn là phế vật sao? Mỗi năm thí nghiệm con cháu Nam Cung gia tộc, đều là tồn tại bị cười nhạo bị châm chọc. Hôm nay đây là làm sao vậy, thực lực đột nhiên tăng mạnh này, cũng quá quỷ dị đi.
Cũng bị chịu đả kích còn có Thái Tử Tư Đồ Khiếu, chỉ thấy cả người hắn vì vậy mà chấn động. Đôi mắt phượng tràn đầy vẻ khϊếp sợ, tay đặt bên cạnh người nắm chặt, đáy mắt rít gào tức giận và không cam lòng.
Nữ nhân này, khoảng thời gian trước vẫn là phế vật không đáng một đồng, mới vừa bị giải trừ hôn ước, chuyển ban cho phế vương, đã xoay người, trở nên hào quang lóng lánh!
Nàng, rốt cuộc là cố tình ngụy trang hay là?
“Không có khả năng, sao nàng có thể có tu vi?”
Trong miệng Nam Cung Ngạo Tuyết lẩm bẩm, đáy mắt lóe lên hung ác nham hiểm, tràn đầy hận ý và ghen ghét.
Nữ nhân này, lúc là phế vật còn có thể được gia gia quan tâm, hiện giờ có tu vi, chẳng phải càng thêm được sủng ái?
Một đứa con hoang như vậy, dựa vào cái gì tới tranh đoạt với mình, dựa vào cái gì?
Xôn xao!
Một lát yên tĩnh qua đi, trong sân nhấc lên tiếng sấm rít gào. Mọi người kinh hô sôi trào, một đám trừng lớn mắt, miệng há đến đủ để nuốt vào một quả trứng gà.
Khϊếp sợ, khϊếp sợ tuyệt đối.
Lại thấy trên cái trán trơn bóng trắng nõn của Nam Cung Ly, hai ngôi sao màu đỏ đột nhiên hiện lên trước mắt, sáng ngời chói mắt như vậy, quả thực muốn chọc mù mắt một đám người.
“Thế nhưng là Linh Giả cấp hai, thật không thể tưởng tượng!”
“Không phải nói hiện giờ nàng chỉ mới mười ba tuổi sao, hình như tiểu thư Ngạo Tuyết đã mười lăm tuổi đi. Linh Giả cấp hai mười ba tuổi, tu vi ước chừng theo kịp tiểu thư Ngạo Tuyết năm đó.”
“Quả thực không thể tin được đây là sự thật! Rốt cuộc nàng là như thế nào làm được? Một năm trước vẫn là phế vật, chẳng lẽ, chỉ bằng thời gian một năm nàng đã đột phá thể chất phế vật, thăng lên cấp hai?”
Mọi người lẩm bẩm, tiếng nghị luận hết đợt này đến đợt khác, sôi nổi suy đoán nữ tử làm cho bọn họ rất là ngoài ý muốn này. Cấp hai, nữ tử bên trong Phượng Âm quốc đô có thể có mấy người Linh Giả cấp hai mười ba tuổi?
Này nơi nào là phế vật, rõ ràng chính là thiên tài!
Trong nháy mắt, mọi người nháy mắt đổi mới nhận thức đối với Nam Cung Ly, từ khinh thường, coi khinh, trào phúng lúc trước, cho tới chấn động, kích động, kí©h thí©ɧ bây giờ……
Nếu ngay cả nàng đều có thể đột phá thể chất phế vật, trở thành thiên tài, như vậy có phải đại biểu bọn họ cũng có thể hay không?
Tiếng hoan hô chói tai sôi trào giống như không làm Nam Cung Ly vui vẻ, chỉ thấy ánh mắt nàng lạnh băng, khóe môi vẫn là nụ cười lạnh như cũ, giống như căn bản không để những người này ở trong mắt. Từ đầu đến cuối, hành động của bọn họ ở trong mắt nàng đều chỉ là chê cười, mặc kệ là chán ghét nàng cũng tốt, bị tu vi của nàng chấn động cũng thế, hoàn toàn không có quan hệ với nàng.
Nàng phải làm, chỉ là chứng minh chính mình, rửa sạch sỉ nhục vì Nam Cung Ly lúc trước, từ đây quang minh chính đại mà đứng ở trước người!
Linh lực cuồn cuộn không ngừng truyền vào quả cầu thủy tinh, ánh sáng đỏ như máu, lộng lẫy chói mắt, màu đỏ tươi càng thêm nồng đậm, khí thế trong không khí lại bỗng nhiên tăng lên một phần, truyền đến một lực áp bức người.
Mọi người cả kinh, khó hiểu nhìn nữ nhân này. Nàng còn đắm chìm ở trong vui sướиɠ không thể tự kềm chế sao? Cũng đúng, đã làm phế vật mười mấy năm, khó được có hôm nay, không khoe khoang ra có thế nào giải trừ hắc ám mười mấy năm nàng phải chịu?
Không khí dao động mạnh, khi mọi người nhìn cái trán Nam Cung Ly lại kỳ tích mà xuất hiện thêm một ngôi sao màu đỏ, lúc này mới phát hiện bọn họ suy nghĩ sai lầm đến mức nào.
Thì ra người ta căn bản là không phải đang khoe khoang, mà là đang ấp ủ thực lực chân chính.
Nhìn thấy ba ngôi sao kia, thân thể mọi người vừa trượt, thiếu chút nữa ngã xuống từ chỗ ngồi. Người toàn trường, bao gồm Tư Đồ Khiếu đều hỗn độn trong gió, ánh mắt trừng lớn, trong lòng chấn động như nước sông cuồn cuộn, cuồng liệt mãnh liệt, mênh mông không thôi!
Cấp ba, thế nhưng là Linh Giả cấp ba, trời ạ, Linh Giả cấp ba mười ba tuổi!
Mọi người nhìn Nam Cung Ly trên đài, lại theo bản năng nhìn về phía Nam Cung Ngạo Tuyết bạch y thắng tuyết, chỉ vì mọi người đã quen so sánh hai người với nhau. Lúc trước là dùng Nam Cung Ly phế vật phụ trợ Nam Cung Ngạo Tuyết thiên tài, hiện giờ, hai người đều là Linh Giả cấp ba. Khác biệt chính là, Nam Cung Ngạo Tuyết đã mười lăm, mà Nam Cung Ly, mới mười ba tuổi.
Tu vi thiên phú này, đã trực tiếp hạ gục Nam Cung Ngạo Tuyết trong nháy mắt, đúng không?
Vừa so sánh, nhưng thật ra làm cho hình tượng nữ thần trong cảm nhận của bọn họ nháy mắt rách nát. Nam Cung Ngạo Tuyết vốn nên tốt đẹp băng thanh ngọc khiết lúc này vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Nam Cung Ly trên đài, ánh mắt kia lộ ra sát ý tận xương làm mọi người vì vậy mà cả kinh, tâm thật lạnh, tràn ngập tức giận vì bị lừa gạt.
Nữ nhân trước mắt này, vẫn là tiểu thư Ngạo Tuyết tốt đẹp trong cảm nhận của bọn họ kia sao?
Ôi, bọn họ nhưng thật ra đã quên, lần này Thái Tử và Nam Cung Ly giải trừ hôn ước, nhưng còn không phải là vì ở bên nàng.
Nghĩ như thế, ánh mắt mọi người nhìn về phía Nam Cung Ngạo Tuyết tức khắc vô cùng phức tạp, chỉ cảm thấy nữ nhân trước mắt quá dối trá, vẫn luôn đeo mặt nạ, hiện ra ở trước mặt bọn họ chỉ đều là ngụy trang.
“Ha ha ha ha, giỏi, Ly Nhi giỏi lắm!” Nam Cung Liệt đứng lên, tất cả vui mừng kích động hoàn toàn hóa thành tươi cười rung trời, mắt hổ từ ái nhìn Nam Cung Ly đứng ở trên đài.
Ông đã nói qua, hậu nhân của ông, sao có thể là phế vật. Hiện giờ xem ra, chẳng những không phải phế vật, còn là thiên tài tu vi ngạo nhân, thiên phú tuyệt hảo, ha ha, tốt, tốt!
Ánh mắt Nam Cung Ly và Nam Cung Liệt đối diện nhau, nhìn ông phát ra vui mừng kích động từ nội tâm, trong lòng không khỏi ấm áp. Gia gia ở hiện đại xa xôi, ngài có thể yên tâm, bởi vì ở chỗ này, cũng có một người quan tâm sủng ái che chở con giống ngài.
“Nam Cung Ly, Linh Giả cấp ba!”
Thanh bào nam tử cưỡng chế kích động ở đáy lòng, tiếng nói hồn hậu tràn ngập lực lượng, truyền khắp ra, lại một lần nhấn mạnh.
Nữ hài này, ở trên đài này, gặp qua quá nhiều trào phúng khinh bỉ, hiện giờ rốt cuộc rửa sạch nhục nhã, trở nên hào quang chiếu người, toàn thân tản ra khí chất ngạo nghễ, giữa mày lộ ra tự tin quật cường, là phong cảnh đẹp nhất hắn từng gặp qua. Nhị tiểu thư này, kỳ thật vẫn luôn là một nữ tử phong tư tuyệt sắc đi, chỉ là vẫn luôn chưa từng bị bọn họ phát hiện mà thôi.
Xôn xao!
Toàn trường oanh động, tiếng vỗ tay như tiếng sấm vang lên. Mọi người không tự chủ được vỗ tay, vì phế vật tiếng tăm lừng này lẫy quật khởi mà kích động không thôi. Phế vật còn có thể biến thành thiên tài, bọn họ tin tưởng, chỉ cần nỗ lực, bọn họ cũng có thể.
Nam Cung Ly đi xuống đài ở trong tiếng hoan hô nhảy nhót, cho dù tiếng hoan hô bên tai vừa cao vừa náo nhiệt, trên mặt nàng cũng vẫn không gợn sóng. Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tuyệt sắc vẫn giống như khi nàng vừa mới lên đài, dường như tất cả trước mắt chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước (*), kích không nổi một chút hứng thú của nàng.
(*) Hoa trong gương, trăng dưới nước nguyên văn là 镜花水月 (Kính hoa thủy nguyệt): thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.
Biểu tình đạm mạc, không buồn không vui.
“Ha ha, nha đầu này, không đơn giản!”
Từ khi Nam Cung Ly thay đổi danh hiệu phế vật, bày ra tu vi, ánh mắt Bạch Trác vẫn luôn dừng ở trên người nàng, lúc này toàn trường chấn động hoan hô, lại chỉ có một mình nàng an tĩnh đến quá mức, này làm cho ông không nhịn được xem trọng nàng vài phần.
Tâm tính như này, ở trong người trẻ tuổi là cực kỳ khó có được.
“Không cao ngạo không nóng nảy, xác thật không tồi, chúng ta thế nhưng nhìn nhầm.”
Lâm Phong gật gật đầu, phụ hoạ theo, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Ly tràn ngập tìm tòi nghiên cứu, luôn cảm thấy nha đầu trước mắt giống như khác với trong trí nhớ, thay đổi quá nhiều, làm ông cảm thấy có phải thay đổi một người hay không.
Chư vị gia chủ cùng với quan liêu quyền quý bên cạnh cũng chấn động không thôi, thí nghiệm gia tộc hôm nay, quả thực là một lần ngoài ý muốn bọn họ từng gặp qua làm bọn khϊếp sợ hắn nhất. Phế vật biến thiên tài, còn có chuyện gì làm người kinh ngạc hơn chuyện này?
“Ha ha, tôn nữ bảo bối của Nam Cung Liệt ta, có thể không xuất sắc sao!”
Nam Cung Liệt vui sướиɠ cười, không chút khiêm tốn mà khen tặng, khóe miệng Bạch Trác và Lâm bên cạnh Phong run rẩy, thiệt sự bị thái độ tự luyến này của ông kí©h thí©ɧ, không đắc ý, sẽ chết sao?
Nam Cung Ly đi đến trên chỗ ngồi ngồi xuống, chúng con cháu bên cạnh đều dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng chằm chằm. Tiểu thiếu niên thiên tài Nam Cung Huyền Ngọc tùy tiện đi tới, đặt mông ngồi ở bên người Nam Cung Ly.
“Nếu ngươi không phải phế vật, về sau bổn thiếu gia có thể cùng ngươi cùng nhau chơi!”
Tiểu Huyền Ngọc xoay tròn con ngươi tò mò đánh giá Nam Cung Ly, vẻ mặt có ý thân cận, trước kia người hầu nói chơi cùng phế vật sẽ biến thành phế vật, cho nên hắn mới vẫn luôn chán ghét nàng.