Chương 41: Nhận không ra cố nhân ( 3 )

Phượng Dạ hơi cúi đầu.

Hắn cũng không phải kẻ ngốc.

Thái sư dạy hắn, cái cảm giác này chính là đố kị — hắn làm sao mà không biết chứ?

Phượng Dạ hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn Mộ Diệp, “ Vậy, ngươi đã có ý định gì chưa? ” .

“ Ta? ” Mộ Diệp tự chỉ vào mình, sau đó bật cười, “ Ta thì có cô nương nào muốn gả chứ? Ha ha, chỉ sợ gả cho ta sẽ thiệt thòi cho các nàng, cha ta cũng bảo ta rất ngốc, bình thường có lẽ cầm đao ra trận là có giá trị ”

Phượng Dạ tức giận. Hắn không cho phép Mộ Diệp nói thế, y vậy mà dám trước mắt hắn phủ nhận bản thân. Y ngốc thì ngốc thật đấy, đầu gỗ đến mức nhiều lần hại hắn tức chết đi, nhưng hắn không cho phép y nói y không có giá trị, chỉ có ra chiến trường mới có giá trị.

“ Ta! ” Phượng Dạ kích động nói, sau đó lại thu về dáng vẻ nghiêm nghiêm cẩn cẩn, kiên định nhìn vào mắt y, “ Hay là, ngươi gả cho ta đi. Hoặc ta gả cho ngươi cũng được. Ta rất ngoan, chịu thiệt thòi một chút cũng không oán trách gì ngươi đâu ” .

Mộ Diệp ăn phải ngạc nhiên lớn, hai má y bỗng chốc đỏ ửng lên, sau đó lan nhanh xuống cổ. Hắn là nam nhân mà! Mộ Diệp tự nói với mình như thế, nhưng không hiểu sao cảm giác ngượng ngùng e thẹn này lại đến, làm cho y bỗng chốc muốn ngay lập tức rời khỏi đây.

Phượng Dạ kịp thời giữ lại hai bả vai của Mộ Diệp, kiên trì lặp lại câu hỏi một lần nữa, “ Mộ Diệp, ta hỏi ngươi. Ngươi có nguyện ý gả cho ta không? Hoặc là ngươi có nguyện ý để ta gả cho ngươi không? Sao cũng được, miễn ta là phu quân của ngươi thì về nhà ai cũng đều được hết ” .

Nếu y đồng ý, Phượng Dạ nguyện từ bỏ tranh đoạt hoàng vị cùng các huynh đệ của mình, sẵn sàng chống đối lại mẫu hậu, mỗi ngày đều ở bên cạnh y chăm sóc cho y thật tốt. Yêu thương bảo hộ y cả một đời an nhiên.

Điều mà hắn lo sợ bất quá chỉ là phía Mộ tướng quân thôi, lúc nhỏ hắn hay nói xấu sau lưng ông như thế. Nếu biết trước một ngày sẽ gọi ông là nhạc phụ, vậy thì dù cho hắn cả mười cái mạng hắn cũng không dám đâu.

"Ta...? Ta và ngươi sao có thể?" Mộ Diệp trốn tránh ánh mắt như lửa nóng của Phượng Dạ, y nghiêng nghiêng đầu quay đi, thế nhưng Phượng Dạ lại cố tình ôm lấy đôi má y, ép buộc y phải nhìn thẳng vào mặt hắn , “ Mộ Diệp, nhìn ta... Nói cho ta biết ngươi có muốn gả cho ta không? Ta thề rằng, nếu ngươi gả cho ta, ta sẽ để ngươi một đời an nhiên hạnh phúc. Thứ tốt nhất đều cấp cho ngươi, thê thϊếp không bao giờ nạp, chỉ có một mình ngươi. Ngươi có thể gả cho ta không? ”

“ Ta... ” Mộ Diệp không biết mình phải nói gì tiếp theo, điều này cũng quá bất ngờ rồi!

Phượng Dạ dụng lực kéo Mộ Diệp lại gần mình, hơi thở quấn quít vào nhau, hắn đặt một nụ hôn vào làn môi mềm mỏng của Mộ Diệp, nhẹ như chuồn chuồn chuồn điểm nước, nhưng tình lại nặng tựa thái sơn.

"Gả cho ta... Được không?" Phượng Dạ dùng chất giọng dịu dàng của mình nói, Mộ Diệp mặt đỏ lên như quả gấc, y ôm mặt mình, sau đó nhìn hắn, rồi lại nghĩ về nụ hôn ban nãy. Quả thật là hoang đường! Thiếu niên này, cư nhiên lại hôn y.

Mộ Diệp cắn môi mình, sau đó nói, "Chuyện hôn sự là chuyện phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn. Không phải là thứ ta có thể làm chủ ”

Thấy được một tia hi vọng thoáng qua cũng khiến cho Phượng Dạ mừng rỡ không thôi, hắn nói, “ Vậy ta về thưa với phụ hoàng, ta nhất định sẽ thú ngươi. Mộ Diệp, lần này là thật sự thích ngươi, muốn cùng ngươi tương ái. Ngươi về nhà suy nghĩ cẩn thận, ta sẽ nói với phụ hoàng sớm, sớm rước ngươi về cung. À không, ngươi muốn đi đâu, bất kể là ngươi thích dừng chân ở chỗ nào, đó cũng sẽ là nhà ngươi ” .

“ Ngươi... chuyện này ít nhất cũng phải cho ta suy nghĩ ba tháng? ” Mộ Diệp hơi hờn giận.

Phượng Dạ thở dài một hơi, giả vờ đáng thương nói, “ Ba tháng thì quá dài, ta nhất định sẽ căng thẳng đến chết ”

“ Vậy một tháng? ”

“ Một tuần thôi? Được không? ” Phượng Dạ trả giá, một tháng đợi chờ cũng thật tổn thọ hắn.

Mộ Diệp liếc mắt lườm Phượng Dạ một cái nhẹ nhàng hệt như đang giận dỗi, điệu bộ ngay cả khi khó ở cũng khiến hắn thật thưởng thức. Phượng Dạ lại giữ Mộ Diệp, hôn nhẹ lên tay y một cái.

“ Ta thật mong đến ngày đại hôn của ta và ngươi ” Phượng Dạ ôn nhu nhìn tiểu Mộ Diệp năm mười sáu tuổi. Trong đầu óc non nớt của hắn lúc đó chỉ nghĩ đến một ngày Mộ Diệp sẽ là của mình, một ngày nào đó y sẽ vì hắn mặc giá y.

__

Nhưng sau đó, hoàng cung phát lệnh, hoàng thượng đi nam tuần.

Cả hoàng cung đều phải đi, đương nhiên trong đó đương nhiên không thiếu phần của ngũ hoàng tử — Phượng Dạ.

Phượng Dạ không kịp chờ đợi. Cuối cùng lời thổ lộ ái mộ nhị thiếu gia Mộ gia phủ thừa tướng yếu ớt nói với hoàng hậu, hoàng hậu liền tức giận hắn cũng thật to gan, sai người giam hắn lại, trong năm năm không được hồi cung!

Mộ Diệp ngây ngốc chờ đợi, cuối cùng cũng được sự chấp thuận của Mộ tướng quân. Nhưng y phải cùng cha đi hai năm tới biên ải thật xa, đến khi trở về, trong đầu lục lại cái tên của người ấy.

— Tam hoàng tử : Phượng Huyền.