Phượng Dạ càng ngày càng cảm thấy gai mắt, thật sự rất chướng mắt.
Hắn chịu đựng đã quá đủ rồi, nhìn người trong lòng hắn cùng nam nhân khác rời đi, bỏ lại hắn. Hắn nhịn không thể chiếm giữ Mộ Diệp cho riêng mình, không ai được phép cướp người của hắn, động vào càng không được!
Cung nữ Tiểu Tâm nhìn thấy tâm trạng Phượng Dạ kích động không thôi, nàng không khỏi sửng sốt, vội vàng nhắc nhở hắn, “ Tĩnh Vương điện hạ, mời ngài dùng thuốc” .
Nhưng Tiểu Tâm vừa đưa thuốc tới, Phượng Dạ đã đem ném hết đi, hắn cao giọng trút giận lên nàng, “ Thuốc cái chết tiệt nhà ngươi! Tiện nữ ngươi nghĩ rằng bản vương điên sao? Bản vương hoàn toàn bình thường, cần quái gì thuốc ngươi đưa?! Cút, cút mau! ”
Phượng Dạ vừa nói, hắn vừa dùng chân dẫm nát hoa, từng bông hoa mà vừa nãy Mộ Diệp chạm qua, hắn đều dẫm nát hết.
Hắn còn không được chạm vào y, mấy bông hoa vô tri vô giác này cũng không có quyền!
Ý tứ của hắn, hành động của hắn. Người ngoài nhìn vào đều cảm thán!
Tĩnh Vương điện hạ, chung quy lại mỗi ngày đều phát điên!
**
Phượng Diệp Uyển.
Mộ Diệp xoa đầu, y vốn muốn bình tĩnh ra ngoài ngắm hoa cho khuây khoả đầu óc, không nghĩ lại chuốc thêm phiền não.
Rõ ràng huynh đệ nhà này lời nói vô cùng nho nhã hoà thuận, nhưng ngữ điệu lại không được như vậy, y không khỏi suy tâm thở dài.
Phượng Huyền ngồi đối diện y, thấy y như vậy, hắn cười nhẹ, “ Đệ có chuyện gì phiền não sao? Biểu tình khó chịu như vậy? ” .
“ Không có ” Mộ Diệp quay đi, vẫn nói đế vương kị nhất chuyện huynh đệ tương tàn, y nói thì thật không hay.
Phượng Huyền không buông tha y, tiếu ý hiện rõ, “ Thật vậy sao? Ta còn tưởng bởi vì đệ thấy ta không làm gì đệ, vậy nên tâm tình không thoải mái? ”
“ Phượng Huyền! ” Mộ Diệp đỏ mắt cất cao giọng, “ Huynh chú ý lời nói của huynh, huynh thân là — ”
“ Rồi rồi, ta chính là hoàng đế, hoàng đế thì phải làm gương cho bách tính, không được tuyên da^ʍ ban ngày. Còn đệ thì thủ thân như ngọc, thất thân liền sẽ chết, có đúng hay không? ”
“ . . . ” Mộ Diệp không biết nên trả lời thế nào, nhưng y vừa há miệng định nói, Phượng Huyền liền ngắt lời y.
“ Còn về chuyện hậu cung, ta muốn cùng đệ động phòng không phải vì muốn thoả mãn bản thân. Ta là vì muốn cùng người ta thích hoà làm một, đệ có hiểu hay không? Nếu ta nạp nữ nhân vào hậu cung mà không yêu, không sủng, chỉ dùng các nàng để thoả mãn. Đệ có thấy hay không các nàng sẽ bị tổn thương, còn ta cũng không vui vẻ gì? ”
Mộ Diệp thấy lời của Phượng Huyền quá có lý. Y không thể phản bác, nhưng y cũng không thể ngay lập tức tiếp nhận hắn.
“ Huynh có thể nghĩ cho tâm tình của nữ tử như vậy, ta rất vui. Còn . . . Còn về chuyện mà huynh nói, ta không thể tiếp nhận ngay được. Cho ta một chút thời gian, nhất định ta sẽ . . .sẽ đáp ứng huynh ”
Phượng Huyền mở to mắt, hắn vốn dĩ chuẩn bị sẵn tâm lý Mộ Diệp sẽ phản bác hắn. Giống như là “ Phải yêu, phải sủng, phải sinh con ” . Hắn không nghĩ y sẽ hoà hoãn với hắn như vậy.
Y thật sự là bị ngốc rồi sao? Nữ nhân hậu cung bao đời bị ghẻ lạnh, đế vương nổi tiếng lại bạc tình. Một khi đã bước chân vào chốn thâm cung, các nàng đã phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Một là đau khổ cả đời, hai là bị lãnh đạm không kể đến.
Phượng Huyền cười nhạt, “ Tiếp nhận ta . . . Vậy thì bao giờ mới tiếp nhận ta? ”
Mộ Diệp lúng túng, “ Sẽ . . . Chắc chắn sẽ có lúc ”
Phượng Huyền cau mày, trách cứ, “ Đệ làm tròn bổn phận của một hoàng hậu, lại chẳng bao giờ làm tròn chức tránh của mình với ta. Ngay cả chuyện phòng the, đệ cũng — ” .
Nói tới đây, Phượng Huyền bất chợt nhớ ra điều gì . . . Hắn cúi đầu, hình ảnh đêm tân hôn của hắn cùng Mộ Diệp hiện lên.
Y một thân hỉ phục đỏ rực mong chờ hắn. Nhưng tới tận canh ba, bộ dạng hắn lướt khướt say rượu tới. Hắn dùng tay không xé nát khăn voan của y, sau đó dùng đủ mọi lời lẽ thoái mạ, “ Thứ nam nhân kinh tởm . . . Ngươi làm sao mà lại mặt dày lên làm hoàng hậu của ta? Ngươi là nam nhân mà? Ngươi không biết xấu hổ sao? Ngươi lại dám dùng bùa mê thuốc lú . . . .lên người Thái Hậu. Cái tên . . . Cái tên chết tiệt đê tiện ” .
Bởi vì say rượu, hắn không nhớ rõ Mộ Diệp lộ ra biểu tình gì. Nhưng y rất tĩnh lặng, y chỉ ngồi đó, khuôn mặt y lờ mờ lúc ẩn lúc hiện . . .
Chính vì y cứ im lặng chịu đựng như vậy, Phượng Huyền hắn mới cứ được nước lấn tới, hắn điên cuồng chửi bới, đập hết đồ đạc trong cung của Mộ Diệp, sau đó . . . không còn sau đó nữa. Hắn lời gì cũng chửi đủ rồi.
Nhất là, hắn còn trước mặt y phát thệ!
“ Đời này Phượng Huyền ta thề sẽ không bao giờ động đến thứ kinh tởm như ngươi, chướng mắt ta! ” .
Khi ấy, hắn đạp cửa rời đi. Hắn bỏ lại y. Nhưng chỉ hắn là rõ nhất,không phải hắn khó chịu khi phải thành thân với Mộ Diệp. Mà là hắn nghe nói Mộ Diệp trước khi chấp nhận hắn, y đã từng qua lại với Thái Hậu.
Hắn khi ấy đơn giản chỉ nghĩ Mộ Diệp tới để hãm hại hắn, vậy nên hắn mới thương tổn tới y.