Chương 2: Ngươi có thể cút rồi !

Vài phút sau, vài tên gia đinh nằm trên mặt đất rêи ɾỉ không thể đứng dậy.

Mộ Dung Tôn kinh hãi ngồi bệt dưới đất, nuốt nước bọt một cái:" Ngươi, ngươi đừng tới đây! bằng không ta sẽ ..."

"Ngươi là thứ gì?" Mộ Tiểu Thất nhặt một cây gậy bằng cánh tay, một bước một bước hướng phía Mộ Dung Tôn đi đến : " Nào thiếu gia, chúng ta hãy trò truyện vui vẻ một lúc..."

Qua một lúc lâu, Mộ Tiểu Thất cuối cùng cũng có được thông tin từ miệng Mộ Dung Tôn.

Vị thành chủ đó lo lắng sẽ đắc tội với những đại nhân vật trong đế quốc Vân Trì, cho nên muốn tìm một kẻ thế tội, liền đem tất cả trách nhiệm đổ lên người Mộ Tiểu Thất.

Bản cô nương là thiên sát cô tinh, không phải sao chổi, sao lại phải vác cái chậu đen này ?

phi phi, bản cô nương mới không phải thiên sát cô tinh, chắc chắn là lão hòa thượng đó nói hươu nói vượn.

Ngàn vạn lần đừng để cô bắt được tên hòa thượng thối đó, bằng không xem ta làm sao thu thập hắn !

" Cô nãi nãi, buông tôi ra đi ! Thắt lưng của ta sắp bị cô bóp nát rồi !"

" Suýt nữa đem ngươi quên mất ". Mộ Tiểu Thất một tay nhấc Mộ Dung Tôn lên: " Ngươi trở về nói với cái lão bà đó, từ khi bà ta đuổi ta ra khỏi nhà họ Mộ, thì ta Mộ Tiểu Thất cùng Mộ gia các ngươi một phân quan hệ cũng không còn, còn muốn dùng ta để tế thiên thì cứ nằm mơ đi."

Cơ thể tiểu Xuân mềm đi vì sợ hãi, tại sao tiểu thư lại nói những lời vô nghĩa rồi. Những lời này nếu chuyền đến tai lão gia, lão gia nhất định sẽ đánh chết tiểu thư !

"Mộ Tiểu Thất, ngươi..." Mộ Dung Tôn không ngờ rằng Mộ Tiểu Thất lại có thể nói ra những lời cự tuyệt như vậy !

Mộ Tiểu Thất dơ nắm đấm nhỏ lắc lắc trước mặt Mộ Dung Tôn " Ngươi Muốn nói gì ?"

" Không Không có gì..." Mộ dung tôn nặn ra một nụ cười xấu hơn cả khóc nói : " cô nãi , có phải hay không cô có thể thả tôi ra , dù sao tôi cũng là thiếu gia nhà họ Mộ, cho tôi chút mặt mũi..."

Mộ Tiểu Thất trọn to mắt, kéo xuống túi tiền từ trên người Mộ Dung Tôn sau đó ném hắn ta trên đất" ngươi có thể cút được rồi "

" Mộ Tiểu Thất, ngươi chờ đó cho ta!" Mộ Dung Tôn xấu hổ trèo lên khỏi mặt đất, khập khiễng ra tới cửa, chỉ vào Mộ Tiểu Thất nói: " ngày mai là ngày chết của ngươi! đến lúc đó cho dùng là hoàng thượng có ở đây cũng không cứu được ngươi, chúng ta đi !"

Vài tên gia đinh cũng đứng dậy từ mặt đất, bỏ đi trong bối rối.

"tiểu thư, cô gây họa lớn rồi!" tiểu Xuân lo lắng nói:" Người làm sao có thể dánh đại thiếu gia, lão gia đau lòng đại thiếu gia nhất, nếu như lão gia biết chuyện này..."

" Em sợ cái gì?"

Mộ Tiểu Thất mở túi tiền ra, thấy bên trong có hơn chục phiến kim tệ, cô bĩu môi.

Bỏ đi, coi như thu trước một chút lợi tức vậy.

Muốn đem bản cô nương đi tế thiên, nằm mơ đi.

" Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải làm sao đây". Tiểu Viêm nhìn ngôi nhà tranh phía sau nói. " Có phải chúng ta sẽ phải ngủ ngoài đường... mưa to rồi."

" Bây giờ chúng ta có tiền rồi, còn ngủ cái gì ngoài đường, đi, tiểu thư đưa em đi ăn đồ ngon!"

Tiểu Xuân vội vàng kéo Mộ Tiểu Thất lại, đôi mắt to có chút kinh hãi:" Tiểu thư, chúng ta không thể ra ngoài!"

" Tại sao không thể ra ngoài?"

" Tiểu thư người quên rồi sao, thành Lăng Tiêu của chúng ta...bị quỷ ám "

Mộ Tiểu Thất sững sờ trong giây lát, trí nhớ của cô không hoàn toàn đầy đủ, đặc biệt là kí ức của ba tháng gần đây, cô tự mình nhớ lại, nhưng cái gì cũng nhớ không ra...

Kí ức rõ ràng nhất là tại ba tháng trước.

còn về chuyện quỷ ám hay gì đó càng vô nghĩa hơn, trên đời này lấy đâu ra quỷ...

" Tiểu xuân, những truyện vài tháng nay, ta có chút không nhớ rõ". Mộ Tiểu Thất kéo tiểu Xuân nói " em có thể kể lại cho ta không, em nói quỷ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy".

Nhắc tới chuyện này, khuôn mặt tiểu Xuân càng thêm trắng bệch vài phần.

"Tiểu thư, cái này ban ngày chúng ta hãng thảo luận có được không ? "

Mộ Tiểu Thất nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của tiểu Xuân, càm thêm tò mò. cô vốn là người theo chủ nghĩa duy vật, tự nhiên không tin trên đời này có ma...

kệ đi, trước tiên tìm một nơi để ở đã, đám cháy trong túp lều tranh đã tắt nhưng chắc chắn không còn ở được.

"kẽo kẹt"

Cửa phòng bị đẩy ra, Mộ Tiểu Thất kéo tiểu Xuân đi vào, Nhưng khi cô bước vào, Mộ Tiểu Thất có chút tiếc nuối. Toàn bộ nhàn trọ trống rỗng, im lặng đến đáng sợ.

" Tiểu thư, chúng ta, chúng ta vẫn là nên đi thôi..." Tiểu Xuân núp sau lưng Mộ Tiểu Thất thân thể khẽ run lên. Mộ Tiểu Thất khịt mũi, một mùi máu nhàn nhạt truyền vào mũi cô.

"A !" Tiểu Xuân liếc mắt xang một bên, đột nhiên hét lớn một tiếng, ngón tay chỉ vào bóng người cách đó không xa run rẩy nói:" Tiểu thư, hình như bên đó có người !".

Mộ Tiểu Thất tiến lên vài bước, lúc này mới nhìn thấy thi thể trên mặt đất. Người chết là một người đàn ông trung niên, trên thân thể chỉ có duy nhất một vết thương, có lẽ là một nhát trí mạng.

Người này chắc ông chủ của quán trọ.

" Tiểu thư, ông ta, ông ta...."

" Đã chết rồi"

Sắc mặt tiểu Xuân tức khắc tái xanh, gần như ngã xuống đất.

" Sai lại nhát gan như vậy?" Mộ Tiểu Thất khẽ cau mày, lúc trong cổ mộ thứ đáng sợ gì cô cùng gặp qua, chỉ là một xác chết có gì đáng sợ. Người bên cạnh mình nhát gan như vậy cũng không tốt, xem ra nên tìm thời gian thích hợp để rèn luyện sức chịu đựng của tiểu Xuân.

Người chết còn có thể đáng sợ hơn người sống sao ? .

"Tiểu thư, chúng ta báo quan đi !"

Mộ Tiểu Thất trợn mắt nói: " Báo quan cái gì, ngày mai bọn họ còn định đem tiểu thư nhà em đi tế trời kìa. Nếu ta đi báo quan lúc này chả khác gì đi nộp mạng cả."

Tiểu Xuân bình tĩnh lại, hình như chính là như vậy...

" Vậy tiểu thư, chúng ta bây giờ làm sao đây."

Mộ Tiểu Thất dùng hai tay mò mẫm một hồi trên thi thể, không quay đầu lại nói:" Còn có thể làm gì? xem xem ở đây còn có tiền tài gì không, có thể đem đi liền đem đi toàn bộ,ngay khi trời sáng, chúng ta lập tức rời khỏi cái thành địa ngục này!"

Tiểu Xuân: "..."

Nhét túi tiền của chủ quán vào trong tay áo, Mộ Tiểu Thất tìm thấy thêm ba thi thể trong quán trọ.

Ba cái xác này tương tự như cái chết của ông chủ, đều một kiếm trí mạng, chắc hẳn do cao thủ ra

tay. Hơn nữa cả ba người đều mang y phục dạ hành, giống như những sát thủ mà cô từng thấy trên phim trước đây.

Lần mò một hồi, Mộc Tiểu Thất thìm thấy trên người họ mấy cái chai lọ cùng với mấy ngàn lượng bạc, đồ đạc không ít, nhưng cô không còn nhét nổi rồi...

Mộ Tiểu Thất ho hai tiếng, xắn tay áo cởi y phục của một người ra, nhét tất cả chai lọ và túi tiền vào trong rồi buộc chặt lên người.

Không tệ, không tệ. Những thứ này đủ để họ sống thoải mái bên ngoài một thời gian.

Tiểu Xuân mặt đỏ bừng, muốn khuyên can nhưng lại không dám lên tiếng.

" Chờ ta ở đây, ta lên trên xem một chút ".

Trước khi tiểu Xuân mở miệng, Mộ Tiểu Thất đã nóng lòng chạy lên lầu hai. Vừa bước đến, Mộ Tiểu Thất đã ngửi thấy một mùi máu nồng nặc.

Nhìn những hắc y nhân trên khắp sàn nhà, đôi mắt Mộ Tiểu Thất phát sáng, cô ấy phát tài, bản cô nương phát tài rồi...