Chương 43: Nam chính nữ chính lên sàn
Đợi đến lúc Mộ Dung Thất Thất miễn cưỡng mở mắt, đột nhiên lại nhận thấy một tia khác thường:”Ai?” Hai sợi tơ liền hiện ra lòng bàn tay Mộ Dung Thất Thất, chỉ cần đối phương có hành động gì, nàng sẽ không lưu tình chút nào mà ra tay.
“Ngủ ngon?”
Phượng Thương chống cằm, không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn đôi mắt tràn đầy lưu quang của Mộ Dung Thất Thất. Mới vừa rồi còn như tiểu miêu nhu thuận ngủ say, bây giờ lại như mãnh hổ nhe nanh trước kẻ dám xâm phạm lãnh thổ của mình. Quả nhiên, nữ tử này rất thú vị!
Trong lòng Mộ Dung Thất Thất dâng lên một trận ảo não, làm sao lại ngủ đến mức có người hiện ra bên cạnh nàng cũng chẳng nhận thấy được. Bởi vì có Tô Mi cùng Tố Nguyệt kề cận cho nên Mộ Dung Thất Thất yên tâm an lòng ngủ, lại không lường trước, sẽ xuất hiện nhân vật ngoài ý liệu.
“Phượng Thương—-”
Khiến cho Mộ Dung Thất Thất còn kinh ngạc hơn chính là nam tử trước mắt, từng nghe qua những tin đồn về Phượng Thương, hiện tại chân chân thực thực nhìn thấy hắn, Mộ Dung Thất Thất không nhịn được kinh ngạc than.
Khuôn mặt sáng như trăng tròn, khí chất tươi đẹp như hoa xuân, tóc cắt gọn gàng, mi đen như mực, má đỏ hồng như hoa đào, mắt như làn nước mùa thu….Dường như dù dùng tất cả những từ hoa mĩ tốt đẹp để miêu tả người nam nhân này, cũng không đủ—-
“Khanh khanh làm sao biết được mà gọi ta là Phượng Thương?” Phượng Thương miệng nói chuyện, tay lại ôm Mộ Dung Thất Thất còn đang ngẩn người vào lòng. Tư thái kia muốn bao nhiêu tự nhiên có bấy nhiêu tự nhiên, muốn bao nhiêu thành thục có bấy nhiêu thành thục, tựa như bọn họ chính là một cặp vợ chồng lâu năm bình thường, tựa như chuyện mà hắn đã trăm lần tập thử đều giống nhau. (TC: cute quá mức)
“Đoán thôi.”
Mộ Dung Thất Thất khẽ lui về phía sau một chút, tránh đi đôi tay của Phượng Thương. Nói thật, nàng không có thói quen thân thiết với người khác, đặc biệt là người xa lạ, nhất là nam tử.
Sự né tránh của Mộ Dung Thất Thất khiến Phượng Thương có chút cảm giác thất bại, lại xen một tia vui vẻ. Ít nhất Vương phi của hắn không phải một người tùy tiện, cũng không có mê muội dung nhan của hắn mà quên đi thân phận của mình. Cô gái này có định lực tốt như vậy, lại lý trí như thế, khiến Phượng Thương càng thêm yêu thích.
Nhưng mà, nhìn đến bộ dáng phòng bị cùng xa cách của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương có chút đau đầu, rốt cuộc phải như thế nào mới khiến nàng thân cận với mình được a? Nàng đối với bất luận kẻ nào cũng như thế, vậy hắn phải làm sao mới trở thành độc nhất vô nhị trong lòng nàng a?
Mộ Dung Thất Thất chỉ chớp mắt nhìn, không hề biết rằng vị Nam Lân vương uy vũ tứ quốc lại đang đau đầu nghĩ cách lấy lòng nàng.
“Vương gia, thời gian không còn sớm, chúng ta có nên cứ để nó trôi qua như vậy hay không?” Mộ Dung Thất Thất nghiêm mặt, bày ra vẻ kính cẩn nghe theo. Phượng Thương xuất hiện quá mức đột nhiên khiến nàng quên mất lớp ngụy trang của mình, hiện tại đã tỉnh táo, lập tức lấy lại bộ dáng thường ngày.
Nhìn thấy khuôn mặt sáng láng của Mộ Dung Thất Thất đột nhiên trở nên bình thường như không có gì xảy ra, trong lòng Phượng Thương càng thêm hiếu kỳ đối với nàng. Một người làm sao lại có nhiều khuôn mặt như vậy? Có thể nháy mắt liền biến hóa?
Bất quá, điều duy nhất Phượng Thương có thể xác định chính là, trong lòng Mộ Dung Thất Thất căn bản không có chỗ cho hắn đứng, cho nên nàng mới dùng vẻ mặt như vậy đối diện hắn.
Xem ra, lòng phòng bị của vị tiểu vương phi này rất mạnh, muốn phá vỡ cánh cửa che lấp lòng nàng, khiến nàng chân thật đối đãi mình, rất khó rất khó a! Nhưng hắn khi nào lại e ngại chứ? Mộ Dung Thất Thất càng như vậy, Phượng Thương càng kiên định quyết tâm phá vỡ cánh cửa trong tâm nàng.
“Khanh khanh, chúng ta đi!” Phượng Thương không nhịn được nói rõ, nắm lấy tay Mộ Dung Thất Thất.
“Vương gia—” Mộ Dung Thất Thất muốn tránh thoát, bất đắc dĩ bàn tay to của hắn như quấn lấy tay nàng, bao chặt tay nàng trong đó, không giãy ra được.
Thôi, kệ hắn vậy! Cũng không thể đem hắn vật ngã, để chuyện nhỏ này làm bại lộ diện mạo chân thực của mình—-nghĩ vậy, Mộ Dung Thất Thất không giãy dụa nữa, nhu thuận để Phượng Thương tùy ý nắm lấy nàng, còn ôm nàng xuống xe ngựa.
“Tiểu, tiểu thư….”
Nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất nằm trong lòng Phượng Thương, Tô Mi cùng Tố Nguyệt trợn mắt há mồm, nhận thấy ánh mắt trách phạt của Mộ Dung Thất Thất, hai người lập tức cúi đầu.
Mộ Dung Thất Thất trách các nàng sao có thể để Phượng Thương vào trong, khiến nàng một chút chuẩn bị cũng không có. Bất quá, đây cũng không phải là lỗi của các nàng a! Hai nha đầu này không biết vì sao lại thấy cô gia rất thuận mắt, hơn nữa lúc trước tâm đã bị Phượng Thương thu mua, cán cân trong lòng có chút xiêu vẹo.
“Khanh khanh không cần trách các nàng, là ta sợ phá hỏng mộng đẹp của khanh khanh, nên không cho các nàng bẩm báo.”
Phượng Thương buông Mộ Dung Thất Thất xuống, tự mình giúp nàng sửa sang lại y phục:” Khanh khanh hôm nay thật đẹp!”
“Vương gia—” Hai má Mộ Dung Thất Thất ửng đỏ, thùy tai hồng hồng phá lệ mê người, đầu lại càng thêm cúi thấp hơn:”Chúng ta đi! Đừng để mọi người chờ đến sốt ruột!”
“Ừ!”
Dọc theo đường đi, Phương Thương vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mộ Dung Thất Thất, bước chân của hắn rất lớn, nhưng lại di chuyển rất chậm, tựa hồ như đợi Mộ Dung Thất Thất bước kịp theo mình, nam nhân này thực thân thiết cùng cẩn trọng, quả thực mọi chi tiết đều được hắn tinh tế đong đếm.
Tới cửa Thái Hòa điện, thái giám dẫn đầu từ xa thấy được một đôi bích nhân, kinh ngạc mở miệng thật to. Người như vậy, có thật tồn tại trên thế gian không? Chẳng lẽ lại là thần tiên trên trời hạ phàm? Thái giám nhịn không được xoa xoa đôi mắt. Bởi vì kinh ngạc, đã quên tuyên cáo, thẳng thừng nhìn Phượng Thương dắt Mộ Dung Thất Thất đi vào, cũng đã quên thông báo.
“Loảng xoảng—”Nguyên bản Long Trạch Vũ Nhi đang bưng rượu khi nhìn thấy người đang tiến vào, chén rượu trong tay rơi xuống mặt đất, mùi rượu bốc lên bốn phía, thu hút ánh nhìn của mọi người, nàng lại không hề phát hiện, chỉ si ngốc nhìn người đang đi tới.
Chỉ thấy, nam tử một thân tuyết trắng, y bào rộng thùng thình được buộc bởi một cái thắt lưng làm từ ngọc phỉ thúy, vạt áo cùng cổ áo được thêu từ chỉ bạc, mái tóc đen như mực đơn giản chỉ búi lại bởi một cây trâm,
Khuôn mặt kia, tựa như yêu nghiệt, trắng như ngọc, gần như trong suốt giống bị bênh, lại vì ánh mặt trời, khiến cho người hắn phủ thêm một lớp ánh sáng vàng óng ánh, đem sự âm u lãnh đạm của hắn phiêu tán chi một chút.
Lại nhìn đôi mắt phượng thâm thúy như hàn đàm ngàn năm, hẹp dài như đao, đẹp như điêu khắc.
Đôi mắt kia, trong đến thấy đáy, lại bị cỗ ánh sáng lóng lánh che lại, khiến cho người khác chẳng thể nào nhìn thấu, cũng khiến cho ai thầm nhìn trộm không dám tiếp tục thăm dò, chỉ cần không cẩn thận một chút, liền bị đôi mắt này hút hồn, bị chủ nhân của đôi mắt này nhìn thấu tâm can.
Rõ ràng là một nam tử yêu nghiệt, lại một thân quần áo trắng như tuyết, nhưng mà thân tuyết trắng này vừa vặn làm dung mạo hắn càng thêm nổi bật, tựa như trời sinh ra màu trắng chính bởi vì hắn.
Đợi đến khi những người khác nhìn thấy Phượng Thương, biểu tình cũng không khá hơn Long Trạch Vũ Nhi là mấy, ngay cả nhóm phi tần bên cạnh Long Trạch Vũ, lúc này cũng má đỏ hồng hồng, giống như gặp được mối tình đầu tiên, ẩn ẩn liếc mắt đưa tình với Phượng Thương.
Yêu nghiệt, quả nhiên là yêu nghiệt! Mộ Dung Thất Thất thầm cảm thán trong lòng. May mắn trước đây nàng đã từng xem qua tranh họa Phượng Thương, hơn nữa lý trí có thể mạnh mẽ tự động kiềm chế, bằng không nếu bày ra bộ dáng nhìn mỹ nam đến chảy nước miếng như đám người này, chỉ sợ sẽ bị Phượng Thương cười đến rụng răng.
Tuy rằng Phượng Thương đã sớm quen với việc người khác mê đắm nhìn mình, nhưng mà bị đám nữ nhân như sói như hổ nhìn mình chằm chằm, khó có thể không giận, mày khẽ nhếch. Mà cái nhăn này này, cũng thập phần hoàn mỹ, thanh âm hút khí liền liên tục vang lên.
“Coi đủ rồi?” Đợi đến khi thanh âm thê lương của Phượng Thương khiến mọi người tê nhức lỗ tai, bọn họ mới giật mình tỉnh lại. Đám cung nữ thái giám không có công lực ôm đôi tai đau nhức, chậu rửa tay cùng bầu rượu đang cầm đều rơi xuống đất, vỡ tan dưới đất, một loạt tiếng “loảng xoảng” vang lên.