Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 43: Chương 43: Bà Mối Trở Lại

« Chương TrướcChương Tiếp »
CHƯƠNG 43: BÀ MỐI TRỞ LẠI

Editor: Luna Huang

Bạch Lưu Ly không nói thêm gì nữa, thẳng đến thân ảnh nam tử ly khai tầm mắt của nàng, nàng mới đưa mới đưa nhãn thần thu hồi trên người những người bịt mặt hôn quyết bất tỉnh đầy đất trước mặt, ngồi xổm người xuống, quan sát đến trạng huống của người bịt mặt liên can, thấy bọn họ sắc mặt thấy bọn họ xanh đậm nảy ra, trên trán có mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu không ngừng thấm xuất, tuy là hôn quyết, thân thể đang không ngừng co quắp, như là thụ dằn vặt toàn tâm gì, bất quá theo nam tử tiệm hành tiệm viễn, bọn họ co quắp cũng dần dần hòa hoãn xuống tới.

Bạch Lưu Ly chăm chú quan sát đến trạng huống của đối phương, không khỏi ngẩng đầu nhìn phía phương hướng bạch y công tử ly khai, hai chân có tật, nội lực thâm hậu đến có thể có trình độ khống chế tiếng tiêu đi đối phó đối thủ, chớ nói đối thủ có thể dựa vào bên cạnh thân hắn, chiếu theo tình hình của những người trước mắt này nhìn, đó là có thể trong tiếng tiêu quỷ dị kia giữ được mạng sống đã là rất may, nếu nam tử kia thân thể không có bệnh nhẹ mà nói, chỉ sợ hiện nay nằm ở trước mắt nàng từ lâu là một đống thi thể, hoặc giả, là hắn vốn cũng không có dự định lấy tính mạng bọn họ, dù sao bọn họ cùng bọn họ cùng không oán không cừu.

Cũng chánh hảo, cho nàng giữ lại người sống, để cho nàng chính tai nghe một chút, đến tột cùng là ai muốn đem nàng trừ, cũng không uổng nàng buổi chiều hôm qua để Sa Mộc cố ý đem tin tức hôm nay nàng muốn tới muốn tới nói ra.

Điều này, Bạch Lưu Ly mỉm cười, lấy mũ sa trên đầu xuống phóng tới bên cạnh, keo nhanh mạn che mặt trên mặt của người bịt mặt, đem ngân châm mang theo trước mặt đối phương nhẹ nhàng lay động, cười đến hòa khí: “Ta biết bên trong cơ thể ngươi thống khổ đang từ từ giảm thiểu, nói đi, là ai muốn nhớ nhung cái mạng này của ta?”

Đó là một tên nam tử thoạt nhìn tuổi chừng chừng ba mươi, má trái có một cái sẹo đao dử tợn, đang từ từ mở mắt ra khi nhìn đến ngân châm trong tay Bạch Lưu Ly thần sắc đổi đổi, nhiên vì chấn thương mới vừa rồi quỷ dị kia tiếng tiêu, chớ nói có thể đứng lên, chính là mở mắt đều có vẻ có chút cật lực, nhiên Bạch Lưu Ly lại như không nhìn thấy thần sắc có biến của đối phương, thưởng thức ngân châm trong tay, như trước cười, ánh mắt mỉm cười như vậy hình như có thể xem thấu nghĩ cách trong lòng của đối phương, tuy là cười, lạnh đến cho người phát lạnh, “Là trạng nguyên gia? Hay là tỷ tỷ thân ái của ta?”

Bạch Lưu Ly hàm cười nói, ngân châm ngón tay giữa dán mặt của đối phương chậm rãi dời về phía nơi cổ họng hắn, chỉ thấy trong mắt nam tử bỗng nhiên nổi lên khϊếp sợ, bất quá phút chốc bình tĩnh lại, trong lòng Bạch Lưu Ly thầm kêu một tiếng bất hảo, dời tay liền muốn phủ lên huyết mạch của nam tử, cũng đã muộn.

Chỉ thấy khóe miệng nam tử có máu loãng chảy ra, nghiên đầu, bị gảy khí, Bạch Lưu Ly cấp tốc dời thân đến trước mặt người bịt mặt khác, như cũ chậm một bước, trong một lúc, hơn hai mươi hơn hai mươi danh người bịt mặt đồng thời tự sát!

Bạch Lưu Ly hơi hí mắt, cười lạnh chậm rãi đứng lên, thà rằng chết cũng không để lộ bí mật sao? Thực sự là tốt lắm, không nghĩ tới người muốn hại nàng dưỡng ra tử sĩ như vậy, trái lại lệnh nàng nhìn với cặp mắt khác xưa.

Mà thôi, không có khẩu cung, nàng cũng giống vậy có biện pháp làm được chuyện muốn làm.

“Sách sách sách, Bạch gia chủ đây là bị người đuổi gϊếŧ, hay là sát nhân diệt khẩu?” Bỗng nhiên, có tiếng vui đùa lỗi thời vang lên, “Bất quá chiếu tình hình trước mắt này nhìn, thấy thế nào đều giống như Bạch gia chủ sát nhân diệt khẩu, ác nữ đại khai sát giới rồi.”

Bạch Lưu Ly mâu quang trầm xuống, không chút nghĩ ngợi liền dùng ngân châm giữa ngón tay hướng phương hướng thanh vui đùa truyền tới ném đi, chỉ nghe thanh âm nhỏ nhẹ lợi khí đâm vào vật cứng nhợt nhạt vang lên, tiếng cười kia chợt trở nên chờ đợi lo lắng chờ đợi lo lắng, “Bạch gia chủ đây là muốn mưu sát bà mối sao, Mục mỗ từ nhỏ nhát gan, không thụ hách được, Bạch gia chủ cũng không muốn Mục mỗ bị ngươi dọa ngất trong rừng núi hoang vắng để Bạch gia chủ tự mình nâng Mục mỗ trở về thành chứ?”

Bạch Lưu Ly đột nhiên cảm giác được chủ nhân của thanh âm này tiếng huyên náo đến như quạ đen không dứt, như là bất luận nàng bây giờ ở địa phương nào chủ nhân của thanh âm này cũng sẽ theo xuất hiện, xoay người nhìn về phía người chưa xuất hiện, thanh âm cùng sắc mặt bỗng dưng lãnh hạ, “Mục đại thiếu gia thực sự là thật có nhã hứng, dĩ nhiên thích đến rừng núi hoang vắng này du ngoạn.”

“Cái này, giống nhau giống nhau, Bạch gia chủ cũng không bực nhàn hạ thoải mái này sao?” Mục Chiểu nhất phó thành hoàng thành khủng cường điệu thiên trang bị hé ra mặt cười tủm tỉm, cho người thấy thế nào đều cảm thấy quái dị, mà ngân châm Bạch Lưu Ly mới vừa rồi ném ra, đính chặt trên phiến cốt của chiết phiến ở trong tay hắn, có lẽ Mục Chiểu dùng chiết phiến trong tay hắn chuẩn xác không có lầm tiếp nhận ngân châm của nàng.

Bạch Lưu Ly nhìn ngân châm trên phiến cốt của chiết phiến trong tay Mục Chiểu, lược lược đưa mắt định trên khuôn mặt tươi cười của Mục Chiểu.

Diệu Nguyệt lấy võ vi tôn, Trạch quốc cũng không ngoại lệ, tam đại thế tộc càng võ học thế gia, mà công tử ca trước mắt này suốt ngày phiến không rời thủ, thân là nhâm gia chủ của Mục gia, nội lực cùng với thân thủ, không biết luyện đến trình độ nào.

“Nếu nơi này hoang giao dã ngoại, Bạch mỗ liền không vòng vo.” Bạch Lưu Ly lãnh lãnh đạm đạm nhìn chằm chằm Mục Chiểu đang cười tủm tỉm, không mặn không nhạt nói, “Mục đại thiếu gia như thế theo Bạch mỗ đến Chiêm Vân tự, vì chuyện gì?”

“Nhìn Bạch gia chủ nói lời này, như là Mục mỗ theo dõi ngươi một dạng, chúng ta, bất quá là một trước một sau đến Chiêm Vân tự bị bỏ phế này mà thôi, làm sao có thể nói là Mục mỗ theo Bạch gia chủ, nhiều lắm là ta ngươi hai người cùng một con đường một trước một sau đến Chiêm Vân tự mà thôi.” Mục Chiểu vừa nói một bên xôn xao mở trúc phiến, ngân châm trên phiến cốt liền thoát khỏi phiến cốt phút chốc rơi trong bùn bên chân hắn, đúng là ngân châm toàn bộ không có vào bùn, tìm kiếm vô tích!

Bạch Lưu Ly cuối cùng liếc Mục Chiểu một mắt, không nói một lời xoay người đi đến trong chùa miếu, lưu Mục Trảo một người cằn nhằn tự nói, Mục Chiểu thấy thế, Mục Chiểu thấy thế, cũng không giác xấu hổ, trái lại cười tủm tỉm đi theo, không quên tả oán nói: “Ai ai ai, Bạch gia chủ chớ vội đi a, lời của Mục mỗ còn chưa hết!”

“Mục đại thiếu gia nếu là đến nói thân thì có thể miễn.” Bạch Lưu Ly bỗng nhiên có chút, trên đời tại sao có thể có nam tử cót iếng huyên náo so với nữ tử còn đáng ghét hơn như vậy tồn tại.

“Bạch gia chủ quả nhiên thông minh, vừa đoán liền đoán được điểm chính rồi, Mục mỗ bội phục bội phục.” Mục Chiểu cười đến không mặt mũi không da, cũng không quản Bạch Lưu Ly có nghe hay không, hãy còn bắt đầu đi ba lạp, “Bạch gia chủ chớ nóng vội cự tuyệt, trước hết nghe Mục mỗ nói xong, Quỷ vương gia này, tuy rằng là xấu xí một chút, bất quá thể thϊếp cùng thiện giải nhân ý, Bạch gia chủ nếu như qua cửa, hắn chắc chắn đối với Bạch gia chủ ngoan ngoãn phục tùng, đem Bạch gia chủ nâng trong bàn tay che chở nâng niu, Bạch gia chủ ngươi bản thân nhìn một cái đi, trên đời này đâu còn nam nhân tốt như thế, nếu không gả, chính là đời này không may rồi.”

“Mục đại thiếu gia nếu đem hắn nói tốt như vậy, sao không tự mình gả cho hắn đi?” Bạch Lưu Ly nghe chỉ cảm thấy buồn cười, thanh âm vẫn là không mặn không lạt, “Bạch mỗ hôm qua không phải là nói rất rõ ràng không gả sao? Mục đại thiếu gia chưa như thực chất cho biết Vân vương gia biết sao?”

Quỷ vương gia kia, sở dĩ chọn Mục Chiểu đảm đương bà mối, có đúng hay không chính là nhìn trúng tiếng huyên náo của hắn, có đúng hay không đoán được nàng lưỡng thế vi nhân không chịu được chính là tiếng huyên náo? Thật là, dằn vặt cái lỗ tai.

“Trăm triệu lần không được, Mục mỗ chỉ đối với nữ tử có hứng thú, đối với nam tử không có hứng thú, đối với xấu nam càng không có hứng thú.” Mục Chiểu nghe xong Bạch Lưu Ly nói, biểu tình lập tức như ăn phân một dạng, liên tục xua tay, tựa như Bách Lý Vân Tựu chính là để hắn như vậy một dạng, bất quá Bạch Lưu Ly này không đề cập tới Bách Lý Vân Tựu hoàn hảo, vừa nhắc tới hắn, Mục Trảo tựa như nổ mao một dạng, gương mặt u oán oán giận, “Chính là xấu vương bát cao tử để tiểu gia trở lại ném người một lần!”

Bất quá Mục Chiểu vừa hoàn mao lại trong nháy mắt yên tĩnh lại, thần sắc bén nhọn nhìn về phía sau một mắt, phảng phất cợt nhả mới vừa rồi cũng không từng tồn tại qua, bất quá cũng chỉ là chốc lát, hắn lại nở nụ cười, “Người đến, Mục mỗ rút lui trước một bước, sau đó trở lại tiếp tục.”

Bạch Lưu Ly giậm chân, xoay người, chỉ thấy sau lưng đất trống rỗng tuếch, đâu còn có cái bóng của hai mươi mấy thi thể.

Đỉnh đầu mặc lục sắc nhuyễn kiện, chính từ dưới chân núi chậm rãi duyên giai mà đến.
« Chương TrướcChương Tiếp »