Chương 59: Thời kì ủ mưu

Lễ mừng khai trương của Quỷ Trung đường ngày hôm nay sau ba châm kinh hãi có thể nói là khởi đầu tốt đẹp, bởi vì trong hơn một trăm môn đồ được dẫn thì hơn phân nửa được coi như là y thuật xuất sắc, có thể một mình đảm đương một phương, cho nên có đón tiếp nhiều bệnh nhân hơn nữa cũng có thể xử lý thành thạo, còn người cuối cùng được Lam Lăng Nguyệt đích thân chữa bệnh lại là công tử Ôn Vân Mặc của đệ nhất thiên hạ trang đến thám thính, dù sao Bách Thảo đường của y chưa từng khai trương trước Quỷ Trung đường, mà tiếng tăm tự thịnh, Quỷ Trung đường này khua chiêng gióng trống ở trên cùng một con đường với mình, sao y có thể bỏ qua cơ hội lĩnh giáo này.

“Đường chủ, khách quý ngày hôm nay đã ở sảnh trước.” Hoa Ngạo Tuyết tự mình dẫn Ôn Vân Mặc tới tiền thính rồi mới đi báo cho Lam Lăng Nguyệt.

“Được.” Lam Lăng Nguyệt lên tiếng trả lời, sửa lại ống tay áo, đi từ nơi nghỉ ngơi đến tiền thính, lúc nàng nhìn thấy người tới là Ôn Vân Mặc, liền câu lên một tia cười nghiền ngẫm, thú vị, đệ nhất công tử đây là muốn làm công việc không vào hang cọp sao bắt được cọp con ư.

“Đệ nhất thiên hạ công tử của Bách Thảo đường độc quyền y đường ở Hoa đô, sao lại đến tệ xá này của ta để chữa bệnh, chẳng lẽ có bệnh gì không tiện nói ra.” Lam Lăng Nguyệt đi thẳng vào vấn đề, trong lời nói mang theo gai nhọn, đối với nàng mà nói chiến trường làm ăn chỉ là cá lớn nuốt cá bé, hiện tại nàng đang sắm vai là Quỷ La Sát, không phải là Lam Lăng Nguyệt.

“Thú vị, trước đây Ôn mỗ chưa từng gặp mặt Quỷ đường chủ, sao Quỷ đường chủ có thể nhận ra tại hạ.” Ôn Vân Mặc vẫn dịu dàng mang theo nụ cười vô hại, dường như không bị ảnh hưởng bởi lời mỉa mai ngầm của Lam Lăng Nguyệt.

“Thiên hạ này không có tường nào chắn được gió, người có thể lọt được vào mắt của đường chủ chỉ có như vậy thôi, nếu như thân thể Ôn công tử không có bệnh không tiện nói ra cần chữa trị, xin mời tự mình rời khỏi.” Lam Lăng Nguyệt đỡ trán, hôm nay là ngày đầu tiên Quỷ Trung đường khai trương, có rất nhiều chuyện đích thân mình phải làm, không có nhiều thời gian để lãng phí, tuy rằng khai trương quá vội vàng, bất quá nàng chắc chắn có thể nhanh chóng điều chỉnh được, để Quỷ Trung đường có thể vận hành bình thường.

Ôn Vân Mặc nhất thời không biết nói gì, nếu như mình còn tiếp tục nói chứng tỏ y có bệnh khó nói, nếu như mình không nói cái gì vậy thì hôm nay y đập một số tiền lớn để đăng kí hóa thành đổ sông đổ bể hết à, Quỷ La Sát này thật đúng là một bông hoa hồng có gai thú vị, được rồi, ngày tháng còn dài, nếu cùng dốc sức trên con đường y học vậy sẽ còn có nhiều cơ hội tiếp xúc, y vốn không quen nói văn vẻ, chủ nhà đã âm thầm hạ lệnh trục khách, y cũng không tiện nán lại thêm.

“Nếu Quỷ Trung đường đã nói hết những điều cần nói và không cần nói, vậy thì tại hạ cáo từ, sau này còn gặp lại.” Ôn Vân Mặc nhấn mạnh vào bốn chữ sau cuối.

Lam Lăng Nguyệt nhìn bóng lưng thẳng tắp của Ôn Vân Mặc rời khỏi đến tận khi y đi thật xa mới thu hồi tầm mắt, quả nhiên nam tử ôn nhuận như ngọc biết kiềm chế không giống như tên Vương gia cậy mạnh kia, trong lòng Lam Lăng Nguyệt thầm nói đồng thời vô thức so sánh y với Âu Dương Mặc Thần.

Từ sau khi Quỷ Trung đường khai trương, hầu như cả ngày Lam Lăng Nguyệt xuất quỷ nhập thần ở Lam phủ, không thấy bóng dáng, mà phía bên Mặc uyển dạo gần đây cũng sóng yên biển lặng, Lam Lôi Ngạo càng không có động tĩnh gì mà dưỡng thương, thẳng đến chạng vạng ngày mùng chín tháng giêng, Lam Lôi Ngạo phái người đưa tới một thϊếp mời có nội dung là ngày mùng mười tháng giêng sẽ có yến hội danh lưu dành cho quan chức bậc ba trở lên, công tử ngàn vàng cũng có thể tham dự, mà Lam Lôi Ngạo bởi vì có danh hiệu Hoàng thương cộng thêm mạch thương nghiệp của Hoa đô nằm trong tay ông ta, địa vị không thể lay động đương nhiên cũng nằm trong danh sách khách mời, hơn nữa còn phá lệ cho ông ta dẫn theo phu nhân và ba vị nữ nhi đến.

Lam Lăng Nguyệt sau khi đọc xong thiệp mời, khóe miệng khinh miệt nói trắng ra muốn tuyển phi và tiểu thϊếp cho mấy tên hoàng tử đến tuổi, mà đối với danh viện quan chức mà nói đúng là ngày lành tháng tốt để kết thân.

“Tiểu thư, ngày mai người đi dự tiệc phải cẩn thận mọi thứ, ngày mai không phải là một ngày bình yên đâu.” Trang ma ma đang chọn giúp Lam Lăng Nguyệt phục sức mặc cho yến hội, nhẹ giọng dặn dò, mặc dù bà không biết gần đây tiểu thư bận bịu cái gì, nhưng bà sẽ không tra xét, thời điểm đến tự tiểu thư sẽ nói cho mình.

“Ma ma yên tâm, đêm đã khuya rồi, người mau đi nghỉ ngơi đi, không cần chọn giúp ta đâu, ngày mai ta mặc đại bộ nào đó là được, yến hội này với ta mà nói chỉ là một cuộc dạo chơi thôi.” Lam Lăng Nguyệt nhìn bà chọn lựa từng bộ một cho mình, nàng vốn chẳng thích thú gì yến hội, không cần long trọng đến thế.

Trang ma ma gật đầu, thu dọn lại y phục cho ngăn nắp rồi lui ra khỏi phòng, Lam Lăng Nguyệt thì lại chọn đại một bộ váy bông màu xanh nhạt đặt sang bên cạnh, mặc dù nàng thích màu đỏ hơn, nhưng nàng không muốn quá phô trương trong yến hội ngày mai, nên mới chọn ra bộ đồ không nổi bật trong đám người, ngả đầu xuống liền thϊếp đi, gần đây bận rộn chuyện ở Quỷ Trung đường khiến nàng mỏi mệt.

Vào canh năm ngày thứ hai, Lam Lăng Nguyệt theo thói quen rời giường tới rừng trúc nhỏ luyện tập Hư Ảnh kiếm pháp, mặc dù kiếm pháp của nàng bình thường, nhưng cũng thuộc dạng khá, có thời gian sẽ luyện một chút, ít nhất không để thui chột, mỗi lần luyện kiếm, nàng sẽ nhớ tới năm vị sư huynh của mình, không biết bọn họ gần đây thế nào, mình đã rời khỏi Thiên Sơn tông đã gần một tháng rồi.

Luyện xong kiếm pháp thì Nguyệt Trúc cũng đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, Lam Lăng Nguyệt ăn một chút cao điểm sau đó để Đông Thanh giúp mình chải đầu, mặc phục sức, dù sao cách sát thời gian phải lên đường rồi, mà Nguyệt Trúc lại có chút cô đơn nhìn bóng lưng dần xa của tiểu thư, từ sau khi tiểu thư trở về liền xa lánh mình rất nhiều, mà hai nha hoàn nàng ấy dẫn về thì lại luôn luôn như hình với bóng.

Sau khi Lam Lăng Nguyệt đổi xong y phục, trên gương mặt dịch dung trang điểm nhẹ, cho ngân châm và đan dược phòng thân vào trong hà bao bên người để phòng ngừa bất cứ trường hợp nào xảy ra, sau đó dẫn theo Đông Thanh chuẩn bị đi yến hội, để lại Hạ Ca tới Quỷ Trung đường trợ giúp, vừa tới cửa Lam phủ đã trông thấy hai người Lam Ngữ Yên và Lam Khê Thiến cùng với Tô di nương đứng ở cửa giống như đang đợi nàng và Lam Lôi Ngạo.

Mặt Lam Ngữ Yên đã hết sưng, lại trang điểm một cách tự nhiên không nhận ra đã bị đánh bao nhiêu lần, một chiếc váy hồ điệp hồng phấn tua rua nổi bật lên nét tinh xảo trên gương mặt vốn đã xinh xắn, tiếc rằng chân phải của nàng ta vẫn khập khiễng, đi chậm sẽ không thấy được, nhưng chỉ cần bước nhanh một cái sẽ phát hiện ra cái chân thọt ngay, Lam Khê Thiến mặc chiếc váy bông giống mình màu vàng nhạt, nhưng lại không giống ở chỗ chiếc váy bông của nàng ta là đồ khác biệt, chỉ vàng thêu mẫu đơn tôn lên vài phần quý khí, giống như một tiểu thư khuê các, không ngoài dự định của nàng người cùng khởi hành đổi thành Tô di nương, mẫu thân khẳng định sẽ không đi, Kiều di nương lại bị nàng đâm thương, Hoa di nương thì quá trẻ, Tô di nương là ứng cử viên có một không hai.

“Đại tiểu thư Lam gia này lớn quá cơ, để cho một đám chúng ta phải đứng chờ ở đây.” Lam Ngữ Yên thấy Lam Lăng Nguyệt xuất hiện liền mỉa mai, chỉ là Lam Lăng Nguyệt ngày hôm nay có vẻ khang khác, đôi con ngươi so với trước đây sáng hơn rất nhiều, nhưng gương mặt vẫn bình thường như cũ, nàng ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội khiến Lam Lăng Nguyệt thân bại danh liệt trở thành trò cười trong danh viện đâu.

“Tỷ tỷ, tỷ ra rồi, để chúng ta đợi lâu quá.” Lam Khê Thiến thì không hùng hổ dọa người như Lam Ngữ Yên mà chỉ nhẹ giọng hỏi han một chút.

“Ta lên xe ngựa trước, người các ngươi đợi là Lam lão gia chứ không phải ta, đừng có mà đổ oan cho ta.” Lam Lăng Nguyệt không có hứng thú đấu võ mồm với hai người này, trực tiếp dẫn theo Đông Thanh chui vào xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần.

Lam Lăng Nguyệt trực tiếp lờ đi hành động của hai người, khiến trong lòng các nàng cực kỳ khó chịu, nhưng khi Lam Lôi Ngạo đến, hai người lập tức đổi thành nữ nhi ngoan hiền tiến vào xe ngựa cùng với Lam Lôi Ngạo, chạy về phía Hoàng cung.

Lam Lôi Ngạo từ đầu đến cuối không nói một lời trên xe ngựa, dọc theo con đường chạy thẳng tới Hoàng cung bầu không khí vô cùng gượng gạo, đây là lần đầu tiên mọi người đến Hoàng cung ngoại trừ Lam Lôi Ngạo, liền vô cùng tò mò quan sát bốn phía, trước đây các nàng chỉ nhìn ở bên ngoài, khó được đi vào bên trong như ngày hôm nay.

Xe ngựa đến cửa cung, Lam Lăng Nguyệt xuống xe liền nhìn thấy đông đảo tiểu thư khuê các ăn mặc yểu điệu đứng ở trước cửa cung, so bì y phục của từng người, tất nhiên Lam Ngữ Yên không cam lòng bị rớt lại phía sau vội tiến lên hợp nhóm với các nàng ta, Lam Khê Thiến thì theo chân Lam Ngữ Yên đến nơi tập trung một tốp danh viện, thi thoảng chen vào nói vài câu chứng minh sự tồn tại của mình.

Bởi vì lúc này cửa cũng vẫn chưa mở ra, Lam Lăng Nguyệt buồn chán đánh giá hai bên, nàng không thèm bàn tán nào yên chi phấn nước, nào phục sức ăn mặc, tầm thường chết đi được.

Giữa lúc Lam Lăng Nguyệt đang chán nản đi dạo xung quanh gϊếŧ thời gian thì chạm mặt Dạ Tình Vũ và Âu Dương Mặc Thần cũng với mấy vị vương gia mặc vương phục đi tới.

Lam Lăng Nguyệt nhìn thấy Dạ Tình Vũ từ đằng xa liền quay đầu chuẩn bị trở về, cái ả quận chúa ngu đần này, nàng không muốn gặp mặt nàng ta đâu.

Nhưng thật không may Dạ Tình Vũ đã nhìn thấy nàng, kêu lớn khiến nàng phải dừng chân.

“Ngươi đứng lại đó cho ta, ta biết ngươi, ngươi là Lam Lăng Nguyệt, đúng là oan gia ngõ hẹp, xem ra ông trời cảm thấy bản quận chúa không thể dễ dàng buông tha cho ngươi như vậy.” Trong con ngươi của Dạ Tình Vũ hiện lên tia âm độc, lần đó xe ngựa ngã đổ gây khϊếp sợ, liền sai người đi điều tra nội tình của Lam Lăng Nguyệt, muốn tìm cơ hội để hành hạ nàng ta thừa sống thiếu chết, vậy mà không ngờ yến hội lại để nàng gặp được, có trách thì trách vận khí của ả ta quá kém đi.

Lam Lăng Nguyệt cực kỳ bực mình quay đầu lại, quay về phía cặp mắt đang trừng lớn của Dạ Tình Vũ sau đó không hiểu sao lại nhìn vào mắt Âu Dương Mặc Thần.

“Thần ca ca, lần trước chính ả ta hại ta ngã bị thương, hiện giờ cánh tay của Vũ nhi vẫn còn đau ê ẩm đây này.” Dạ Tình Vũ nũng nịu giật giật cánh tay của Âu Dương Mặc Thần, kể khổ với hắn đồng thời trong vành mắt chứa đựng nước mắt, giống y như thật.

“Buông tay, ngươi sống hay chết là chuyện của ngươi, đừng có làm bẩn y phục của ta, bây giờ lập tức biến khỏi mắt ta mau, muốn cút đi đâu thì cút, trong ngày hôm nay đừng để ta nhìn thấy ngươi.” Âu Dương Mặc Thần cau mày, giọng điệu rét lạnh, xưa nay hắn bị bệnh sạch sẽ rất nặng, không thích có người đυ.ng vào, hắn rất ghét hành động Dạ Tình Vũ dùng tay kéo y phục của hắn, hắn không biết thương hương tiếc ngọc, hôm nay tên phụ hoàng trên danh nghĩa kia ép hắn không thể không đến, yến hội này nhất định sẽ không gió yên sóng lặng như bề ngoài đâu.