Khi mấy viên bùn đen trôi hết, nổi lên gương mặt trắng mịn của Lam Lăng Nguyệt, làn da nõn nà, trong trắng lộ hồng, dịu dàng như ngọc, óng ánh trong suốt, môi đỏ mọng như anh đào càng tôn lên vẻ tinh xảo trên ngũ quan đã tuyệt mỹ, lông mày lá liễu làm tăng thêm chút yêu mị, Trang ma ma ngây ngốc nhìn gương mặt tựa như gặp lại người quen cũ, chín năm, bà đã đợi chín năm cho ngày này.
Trang ma ma lại lấy ra sáo ngọc thổi Tỉnh Hồn khúc, đánh thức Lam Lăng Nguyệt từ trong giấc ngủ.
Một khúc vừa dứt, lông mi thật dài của Lam Lăng Nguyệt run run chậm rãi mở ra đôi mắt mông lung, con ngươi vốn tà mị càng trở nên mị hoặc hơn, cặp mắt xa xăm cũng vì thế mà tăng thêm vài phần thần bí.
“Tiểu thư, người đã tỉnh lại rồi, hiện giờ cảm giác thế nào.” Thấy Lam Lăng Nguyệt mở mắt, Trang ma ma bước lên phía trước đỡ nàng dậy, dù sao nàng đã ngủ mười mấy canh giờ, hiện tại thân thể vô cùng suy yếu.
“Trừ đầu đau nhức khủng khϊếp, còn lại thì rất tốt, cái Hoàn Nhan đan này thật là ghê gớm, hôm qua ta thiếu chút nữa đã không chịu được rồi.” Lam Lăng Nguyệt xoa trán, có chút choáng váng, xung quanh chăn đệm có rất nhiều mảnh vụn vỡ màu đen, bất giác sờ sờ mặt của mình, vô cùng láng mịn.
“Quá nhìn thay đổi dung nhan quả thật rất đau đớn, tiểu thư, có cần ma ma mang gương đồng đến cho người nhìn không.” Giọng điệu của Trang ma ma ôn hòa hỏi Lam Lăng Nguyệt.
“Không cần đâu, để tự ta đi nhìn, nằm trên giường đã lâu rồi, hơi đói bụng, ma ma chuẩn bị giúp ta một ít thức ăn đi.” Lam Lăng Nguyệt từ chối đề nghị của Trang ma ma, nàng đã nằm đủ lâu rồi, nên hoạt động thân thể một chút.
Trang ma ma dìu Lam Lăng Nguyệt đến bên cạnh gương đồng rồi lui ra khỏi căn phòng, bảo Đông Thanh và Hạ Ca tiến vào hầu hạ, dù sao hai người các nàng cũng là người do tiểu thư huấn luyện, sớm muộn sẽ biết, còn bản thân mình thì thuận nước giong thuyền xem tiểu thư an bài như nào.
Lam Lăng Nguyệt đến bên cạnh gương đồng, trong gương đồng phản chiếu lại dung nhan yêu mị, cũng chính là khuôn mặt đích thực của mình, gương mặt giống với kiếp trước và của mình ở hiện đại, chỉ là con ngươi tựa như trở nên càng thêm thâm thúy đầy mê hoặc và thần bí, đoạn đầu của khúc nhạc Hoán Nhan tê tâm liệt phế, thế nhưng quá nhìn thay đổi dung nhan nàng lại không cảm thấy có chút đau đớn nào cả, hơn nữa từ khi bị đánh ngất thì nàng chẳng hay biết gì nữa.
“Chủ tử, ngài đã tỉnh.” Lúc Đông Thanh và Hạ Ca bưng đồ dùng rửa mặt và y phục thay mới đi tới, Lam Lăng Nguyệt còn đang trầm tư, tùy ý quay mặt lại lên tiếng.
“Chủ tử, mặt của người?” Khi Lam Lăng Nguyệt quay đầu lại, Đông Thanh phút chốc giật nảy người há hốc miệng, không dám tin nhìn nhìn, đây quả thật là biến thành một người khác hoàn toàn, đẹp tựa tiên nữ luôn.
“Ta vốn không có ý giấu giếm các ngươi, đây là dung nhan thật của ta, hai người các ngươi là do ta huấn luyện nên, hiểu quy củ của ta, bởi vì tình huống đặc biệt mà ta đã đồng ý với Trang ma ma sẽ chờ đến thời điểm thích hợp mới tháo bỏ lớp ngụy trang, sau này mỗi ngày ta đều mang mặt nạ da người, hai người các ngươi phải đề cao tinh thần tuyệt đối kể cả là Nguyệt Trúc cũng không được tùy tiện vào tẩm phòng của ta.” Lam Lăng Nguyệt hạ mí mắt, lạnh giọng phân phó Hạ Ca và Đông Thanh, chuyện này nàng không được phép coi nhẹ.
“Thuộc hạ thề chết tận hiến, xin chủ tử yên tâm.” Hạ Ca và Đông Thanh tức thì quỳ xuống chứng minh thái độ của mình, sau đó đứng dậy thận trọng hầu hạ Lam Lăng Nguyệt, các nàng đều đã từng chứng kiến sự tàn nhẫn của chủ tử, hơn nữa mạng của các nàng là do chủ tử cứu, chỉ có dung mạo như vậy mới phù hợp với chủ tử của các nàng, giờ phút này trong lòng hai nàng chỉ có vui mừng thay cho chủ tử.
Ngày hôm đó Lam Lăng Nguyệt không ra khỏi phòng một bước mà theo Trang ma ma củng cố thuật dịch dung, Trang ma ma làm cho mình hai bộ da người có dung mạo như hồi trước, thuận tiện cho nàng thay đổi, Lam Lăng Nguyệt sau nhiều lần đeo thử rồi sửa lại, trên khuôn mặt đã không còn nhìn ra dấu vết gì nữa, nhưng nếu nhìn kỹ có thể nhận ra con ngươi của Lam Lăng Nguyệt có biến đổi khác hơn so với trước đây.
Bận rộn công việc sẽ làm thời gian trôi qua rất nhanh, thời gian tựa như chớp mắt cái đã qua một ngày.
Sáng ngày hôm sau (mùng năm tháng giêng) Lam Lăng Nguyệt đeo mạng che mặt cùng với Hạ Ca và Đông Thanh đã dịch dung ra khỏi Lam phủ đi thẳng tới căn nhà mới mua, bởi vì sát cạnh ngỏ nhỏ của Phù Dung lâu nên hiện tại lượng người qua lại rất đông, trước khi tiến vào, Lam Lăng Nguyệt đổi sang yêu hồng cẩm bào, tháo bỏ dịch dung, trở về dung nhan tuyệt mỹ nguyên bản, đeo lên chiếc mặt nạ hồ ly quỷ đã lâu không dùng, ôm tiểu Hỏa Nhi không cần ngụy trang trong lòng thảnh thơi ngồi uống trà ở tiền thính, sáng nay nàng đã phái người truyền tin tức Quỷ La Sát dừng chân tại Kim Hoa quốc vào giang hồ, nàng rất tự tin vào danh tiếng của mình trên giang hồ, không quá nửa ngày là có thể truyền khắp mọi nơi trong Kim Hoa quốc, đến khi đó Quỷ trạch của nàng còn sợ không cách nào đặt chân ở đây, thật là chuyện cười lớn.
Sắp đến giữa trưa, Hoa Ngạo Tuyết mỏi mệt xông vào dẫn theo hơn một trăm tên môn đồ đến đúng giờ, Lam Lăng Nguyệt phân phó họ xuống thay y phục dùng cơm rồi nhanh chóng tập hợp, nhất định phải khai trương trước chính ngọ, tuy rằng nàng không tin vào phòng thủy nhưng nàng để ý cát tự.
Tất cả sắp xếp chuẩn ổn thỏa, Lam Lăng Nguyệt dẫn theo chúng đường chủ đeo mặt nạ quỷ cùng với chúng môn đồ ở đầu hẻm đã dựng xong biểu ngữ*, một hàng môn đồ đứng chỉnh tề ngay ngắn, tiếng pháo cùng với tiếng khua chiên gõ trống nối liền không dứt truyền vào tai người qua đường, ầm ĩ cả khu, một vài người giang hồ háo hức chạy tới vây xem, nhìn thấy người mặc yêu hồng cẩm bào, đeo mặt nạ hồ ly quỷ thì bắt đầu bàn tán ồn ào đây chính là Quỷ La Sát tính tình gàn dở trong truyền thuyết, hóa ra lời đồn đại sáng nay không phải là giả, Quỷ La Sát thật sự đến Kim Hoa quốc rồi.
(Biểu ngữ: Tấm băng có viết khẩu hiệu căng ở nơi công cộng hoặc đem đi biểu tình.)
“Hôm nay là ngày khai trương Quỷ Trung đường của ta, y thuật của môn đồ trong bổn đường ai ai cũng đều đã biết, sau này sẽ bám rễ ở Kim Hoa quốc, ngày hôm nay Quỷ La Sát ta phá luật chữa bệnh cho hai người, không nhận quá giới hạn.” Lam Lăng Nguyệt đè thấp giọng điệu xuống, tuy rằng là đọc diễn văn khai trương nhưng sự kiêu ngạo trong lời nói không giảm bớt chút nào.
“Có phải bệnh gì cũng có thể chữa không, dạo gần đây thận của tiểu gia có chút hư nhược, có lẽ do hoạt động ban đêm quá nhiều, Quỷ Trung đường sẽ chữa thế nào đây? Tốt nhất là tìm hộ một cô nương xinh tươi.” Hái hoa tặc xưng danh trên giang hồ là Liễu Nhất Lưu trong lời nói mang theo khıêυ khí©h, thường xuyên dùng ánh mắt sắc bén liếc về phía Lam Lăng Nguyệt.
“Hiện tại ta sẽ thay ngươi chữa bệnh, tặng ba châm miễn phí cho ngươi.” Lam Lăng Nguyệt dứt lời liền phóng châm độc về phía tên Liễu Nhất Lưu kia, châm đâm thẳng vào chỗ yếu.
Theo tiếng rú thảm thiết như chọc lợn của tên Liễu Nhất Lưu, hạ thân chảy ra chất lỏng màu đen thấm ướt cẩm bào hoa hoét, vài châm vừa xuất xem ra hái hoa tặc trên giang hồ coi như bị phế bỏ hoàn toàn rồi.
“Ba châm này ta vì dân trừ hại, Quỷ Trung đường của ta mở cửa làm ăn, không gây sự nhưng càng không sợ sự, lần này chỉ là giáo huấn, ai còn muốn khiêu chiến, Quỷ La Sát ta luôn sẵn sàng tiếp đón, danh sách chữa bệnh cho hôm nay còn lại một, ai có nhu cầu đến tiền đường của Quỷ Trung đường đăng ký, môn đồ trong đường của ta sẽ tự mình sàng lọc, bổn đường chủ sẽ ở tại Quỷ Trung đường chờ người hữu duyên.” Từng câu từng chữ của Lam Lăng Nguyệt truyền vào tai đám người vây xem, đám người vốn đang cười nhạo cũng dần dần cảm thấy kính nể, hết thảy đều cảm nhận được hơi thở khốc liệt o ép, không khỏi có chút chột dạ sau lưng, quỷ nhiên Quỷ La Sát tính tình cổ quái y như trong truyền thuyết, xuống tay đủ tàn nhẫn.