“Bản lĩnh gió chiều nào che chiều ấy của Lam Lăng Nguyệt ngươi thật không sai, không chỉ trực tiếp gọi ra tục danh của phụ thân ngươi, còn muốn ép phụ thân ngươi đồng ý mấy cái điều ngang ngược này, ngươi nghĩ không ai bì được nổi ngươi sao?” Kiều Phi Nhi nghe từng câu từng chữ của Lam Lăng Nguyệt dồn bà tới đường cùng, cả đời không thể lên làm bình thê, căm hận đố kỵ trong lòng càng thêm sâu nặng, bà từng chỉ cần dùng một tay cũng có thể bóp chết tiểu phế vật, bà hận sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước nên để cho nàng chết đuối cho rồi.
“Nguyệt nhi, ngươi chớ nên quá phận, ba điều kiện này ta chỉ đáp ứng điều thứ hai thôi.” Lam Lôi Ngạo trầm giọng, đối với Thu Nhược Thủy, hắn tự cho rằng bản thân vẫn còn yêu, chỉ là toàn bộ đã đi chệch đường, bà hận hắn, nhưng hắn lại muốn vĩnh viễn giam cầm bà bên cạnh mình, cả đời, bắt mình không được bước vào Vân Thanh uyển có khác gì hòa ly*. Hơn nữa thân thể Kiều Phi Nhi là do hắn khiến cho sinh non còn dẫn đến cả đời vô sinh, hắn nghĩ để sự tình dịu xuống khoảng một năm rồi sẽ đưa nàng lên làm bình thê, hiện tại Lam Lăng Nguyệt lại nói như vậy, làm sao hắn có thể thỏa hiệp.
(Hòa ly: ly hôn từ phía nữ.)
“Lão đầu, ông xem ông ta không chịu đồng ý kìa, vậy chờ kiếp sau con đầu thai vào nhà nào tốt rồi sẽ làm đồ đệ của ông.” Lam Lăng Nguyệt bĩu môi, vô cùng ủy khuất làm nũng Bách Diệp.
“Lão gian thương, thật sự ngươi không đồng ý điều kiện của đồ đệ ta, đúng là muốn phá tan hứng thú của lão phu mà.” Bách Diệp không nói hai lời, trong chớp mắt đã đến bên cạnh Lam Lôi Ngạo, tóm lấy đuôi tóc nâng ông ta lên.
Chân Lam Lôi Ngạo tách khỏi mặt đất, bím tóc bị tóm xé rách da dầu khiến cho Lam Lôi Ngạo đau đớn đến nỗi lông mày xoắn lại một chỗ.
“Bách tông chủ, Lam mỗ kính trọng người là võ lâm chí tôn, nhưng ngài lại khinh người quá đáng, đây chính là việc nhà của Lam mỗ, chẳng lẽ ngài phải đánh cho Lam mỗ chịu tội mới được sao.” Lam Lôi Ngạo cắn răng, hắn có thể bị thương nhưng thể diện Lam gia không thể vứt bỏ, nếu truyền đi chẳng phải sẽ bị người chê cười.
“Ngươi còn dám to mồm với lão phu, ngứa người à, ta sẽ gãi cho ngươi, sau đó ngươi suy nghĩ cho thật kỹ.” Bách Diệp nói xong giống như đang đá bóng, không tốn chút sức nào đá Lam Lôi Ngạo lên không, thời điểm Lam Lôi Ngạo hoảng sợ sắp ngã xuống đất lại bị đá lên không một lần nữa.
“A ---, Bách tông chủ tha mạng.” Lam Lôi Ngạo bị đá tới nỗi dạ dày muốn trào hết ra, lúc lên lúc xuống khiến hắn chịu không nổi, loại tư vị này so với gϊếŧ chết hắn còn khổ đau hơn.
“Miệng hết cứng rồi, điều kiện của đồ đệ ta ngươi có đồng ý hay không.” Lúc này Bách Diệp mới chỉ cảm thấy nóng người, bên tai đã truyền đến âm thanh xin tha như mổ lợn của Lam Lôi Ngạo.
“Bao nhiêu điều kiện Lam mỗ cũng đáp ứng, xin ngài đừng đá nữa.” Lam Lôi Ngạo chật vật bị Bách Diệp đá, nhưng tùy tùng gia nô lại không ai dám tiến lên, người mà đến lão gia nhà mình cũng không dám đắc tội, sao bọn họ dám.
Nghe được đáp án làm mình hài lòng, Bách Diệp liền mặc kệ Lam Lôi Ngạo đang rơi nhanh từ trên không xuống, chạy vụt đến bên cạnh Lam Lăng Nguyệt.
Chỉ nghe uỵch một tiếng, Lam Lôi Ngạo nặng nề ngã rơi xuống mặt đất.
“Bách tông chủ, không phải người nói nếu đồng ý, người sẽ tạm tha cho ta sao?” Lam Lôi Ngạo cảm giác xương cốt toàn thân sắp gãy hết rồi, oán hận chất vấn Bách Diệp.
“Đúng vậy, lão phu nói không đá ngươi, chứ không nói sẽ để ngươi tiếp đất an toàn.” Đôi mắt nhỏ của Bách Diệp hết sức thành thật trả lời Lam Lôi Ngạo bị hắn ngược gần chết.
“Ha ha, lão đầu, tuồng vui này ông diễn con vô cùng hài lòng, đợi lát nữa ông ta ký thỏa thuận thì chúng ta trở thành sư đồ.” Lam Lăng Nguyệt nhìn Bách Diệp ngược Lam Lôi Ngạo, hả lòng hả dạ, lần thứ hai gặp mặt lão nhân này đã cho mình lễ vật khác biệt, nàng vô cùng hài lòng.
Lam Lôi Ngạo bị buộc viết thành bốn bản ghi rõ ba điều kiện lên giấy rồi ký tên và ấn dấu vân tay, Lam Lăng Nguyệt đưa một bản cho Trang mẫu bảo quản thay mẫu thân, một bản cho Lam Lôi Ngạo để nhắc nhở hắn, một bản cho Kiều di nương đáng ghét của nàng, một bản thì chính mình cất giữ.
“Được rồi, từ nay người là sư phụ của con.” Sau khi ổn định xong mọi thứ, Lam Lăng Nguyệt đùa giỡn kéo râu Bách Diệp.
“Không được không được, Bách Diệp ta thu đồ đệ phải thật náo nhiệt, ít nhất không thể để xấu mặt được, chờ chút, hiện tại ta sẽ dùng bồ câu đưa tin về phái Thiên Sơn, để già trẻ lớn bé chuẩn bị sẵn quà ra mắt cho ngươi, ngày mai ta đi cửa chính chính thức thu nạp đồ đệ.” Đương lúc Bách Diệp cảm thấy mừng vui vì tiểu nha đầu nguyện ý làm đồ đệ của mình, lại cảm giác đột nhiên mình trèo tường như vậy sẽ ảnh hưởng tới hình tượng võ lâm chí tôn, đều nói nữ oa muốn được sống sung túc, vậy hắn cũng phải làm nghi thức thu nhận đồ đệ thật long trọng mới được.
Nghe thấy Bách lão đầu bảo ngày mai đi cửa chính nhận đồ đệ, khóe miệng Lam Lăng Nguyệt co quắp, hóa ra Bách lão đầu là giác ngộ điểm mấu chốt này.
“Vậy lão gia ngài đi đi, con sẽ chờ lão đầu người nhé, nhớ moi thật nhiều bảo vật của bọn họ nhé, đây chính là cơ hội tốt để lợi dụng.” Lam Lăng Nguyệt thi thoảng lại góp ý vài câu cho Bách Diệp.
“Không hổ là đồ đệ nhỏ của ta, có chính kiến, thế vi sư trở về viết thư cho bồ câu đưa tin ngay đây.” Bỗng chốc Bách Diệp vui vẻ, nhanh như gió, xoay mình bay lên không rồi biến mất dạng.
Sau khi Bách Diệp rời đi, Lam Lôi Ngạo hừ lạnh một tiếng, không nói thêm câu nào, sai tùy tùng theo phía sau đỡ Kiều Phi Nhi và Lam Ngữ Yên rời đi.
“Nguyệt nhi, con thực sự muốn tới Thiên Sơn?” Thu Nhược Thủy nghĩ tới việc sẽ phải rời xa nữ nhi, viền mắt có chút ẩm ướt.
“Vâng ạ, mẫu thân, con ở Lam phủ chẳng những không giúp gì được cho ngài, còn luôn luôn để ngài bị chà đạp, Nguyệt nhi chỉ có thể trở nên mạnh mẽ mới có thể có đủ tư cách bảo vệ người, chờ con học nghệ thành công sẽ trở về.” Tâm tình Lam Lăng Nguyệt vô cùng phức tạp, nàng đau lòng cho Thu Nhược Thủy.
“Tiểu thư, đây là ý nguyện của ngài sao?” Trang mẫu đứng im bên cạnh nãy giờ nhẹ giọng hỏi ý.
“Đúng thế, Trang mẫu, sau này con đi rồi hy vọng người có thể bảo vệ tốt mẫu thân và đệ đệ con, nếu có người có ý định không tốt, ngài biết nên làm thế nào rồi chứ.” Rốt cuộc là ai bị Kiều di nương thu mua, trong lòng nàng vẫn có chút lo ngại, chỉ là không có thời gian đi tra rõ, nàng tin Trang mẫu, cho nên giao phó tất cả.
“Tiểu thư, yên tâm, việc ngài giao nô tỳ nhất định sẽ không phụ lòng.” Trang mẫu không nói gì thêm nữa, nếu quả thật chính là số mệnh, trốn tránh nhiều năm như vậy vẫn phải đối mặt, tiểu thư cũng đến lúc phải tôi luyện rồi.
“Mẫu thân, duy chỉ có người là Nguyệt nhi không yên lòng, Nguyệt nhi đi rồi sau này người phải chăm sóc bản thân kỹ lưỡng, không muốn có bất kỳ dính dáng tới kẻ kia, cũng không cần nhường nhịn, sống thật tốt cho mình, chờ Nguyệt nhi.” Lam Lăng Nguyệt không đành lòng nhất là biệt ly, nhưng nàng gầy yếu vô lực, không trưởng thành, làm sao đôi tay trắng nõn này có thể đảm đương yêu hận tình thù kiếp trước ở đời này.
Cả đêm Lam Lăng Nguyệt nằm trong lòng Thu Nhược Thủy, trải qua một đêm ấm lòng nhưng đầy thương đau vì ly biệt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bách Diệp lôi lão già mặc áo đạo sĩ Hắc Phong, người đang cầm đùi gà trong tay, phía sau theo đại kiệu tám người khiêng chuyên dùng cho cưới gả, đi tới phía Lam phủ, một đường khua chiêng gõ trống phi thường náo nhiệt!
Hàng dài người sắp xếp theo sau đại kiệu tám người khiêng là môn đồ phân bổ tại Hoa Đô ở Kim Hoa quốc, mọi người đều ngó nghiêng hiếu kỳ muốn biết tột cùng là yêu nghiệt phương nào mà đáng giá để phô trương như vậy, quả thật từ trước đến nay đây là lần đầu tiên tông chủ thu nhận nữ đồ đệ, còn là đại kiệu tám người khiêng về, có đúng là thu nhận đồ đệ mà không phải cưới vợ chứ?