Chương 15: Thuyền trưởng Nhạc là kẻ có tiền.

Lời nói của Thành Gia Thư không hề khiến Nhạc Dương sợ hãi, Nhạc Dương cũng không biết tại sao, anh ta lại có cảm giác gần gũi và tin tưởng kỳ lạ đối với Vưu Vô Uyên.

"Vậy sức mạnh của thuyền u linh tăng trưởng như thế nào? Giống như trò chơi trực tuyến, tích lũy điểm kinh nghiệm?"

"Tất nhiên không phải," Thành Gia Thư đứng dậy, "Thuyền u linh giống như những kẻ thống trị Đảo Ác Mộng, cần chất dinh dưỡng. Vật liệu thần thánh, đạo cụ vong linh hoặc bản thân vong linh đều có thể trở thành chất dinh dưỡng cho thuyền u linh, ngài có thể lấy từ Đảo Ác Mộng hoặc đổi Tinh Tệ tại Thần Điện. Tất nhiên, mỗi con thuyền u linh vốn dĩ đã sở hữu một lượng năng lượng nhất định. Những con thuyền u linh có thiên phú mạnh mẽ hoàn toàn không cần được nuôi dưỡng ở giai đoạn đầu, năng lượng tự thân của chúng có thể lấp đầy các ngôi sao. Thuyền trưởng chỉ cần chịu trách nhiệm hoàn thành nhiệm vụ thắp sáng cấp độ của các ngôi sao.

"Vậy, sức mạnh của thuyền u linh cũng bằng sức mạnh của linh hồn thuyền sao? Mối quan hệ giữa linh hồn thuyền và thuyền u linh là gì?"

Câu hỏi này khiến Thành Gia Thư ngẩn người, anh ta có chút ngưỡng mộ người mới này, "Câu hỏi của ngài rất quan trọng, có rất nhiều thuyền trưởng thuyền u linh sẽ không bao giờ suy nghĩ kỹ về vấn đề này. Tuy nhiên, tôi không thể cho ngài câu trả lời chính xác. Thuyền u linh là tạo vật của Sương Mù Vĩnh Hằng, cấu tạo của thuyền u linh cũng là bí mật của các vị thần. Tuy nhiên, nhài có thể tự mình đi tìm. Người có thể nhìn thấu bí mật của các vị thần sẽ chắc chắn nhận được món quà của các vị thần.”

Nhạc Dương rời khỏi chỗ của Thành Gia Thư, anh ta đã tiêu tổng cộng hai trăm năm mươi Tinh Tệ, một trăm Tinh Tệ cho chi phí cuộn giấy, năm mươi Tinh Tệ cho chi phí huy hiệu, và một trăm Tinh Tệ khác cho chi phí mở dịch vụ giá trị gia tăng.

Bên kia, Bạch Tuyết Nhi, Marshall và Từ Tài đã nhận xong Tinh Tệ, đang chờ anh ta ở trung tâm.

"Thế nào? Đăng ký suôn sẻ không?" Bạch Tuyết Nhi hỏi với đôi mắt sáng lấp lánh.

Nhạc Dương gật đầu, "Chỉ hơi mệt mỏi, vị trưởng lão kia giống như một nhân viên bán hàng đẩy mạnh tieu thụ hơn."

Marshall cười khúc khích, "Sau này quen rồi sẽ ổn thôi, Đền thờ Sương Mù Vĩnh Hằng là một nơi rất kỳ diệu."

Hoàn tất việc đăng ký, Nhạc Dương còn cần đến đại sảnh phát hành Tinh Tệ để nhận phần thưởng nhiệm vụ.

Đại sảnh phát hành Tinh Tệ được xây dựng ở phía đông trung tâm, cũng nằm sau một dãy nhà văn phòng nhỏ, đại sảnh có mái vòm, kiến trúc hình chữ nhật, diện tích lớn hơn nhiều so với điện chính.

Khu vực phát hành phần thưởng nhiệm vụ nằm ở chính giữa đại sảnh, Nhạc Dương nhìn thấy hai bên còn có khu vực đổi vật tư sinh hoạt, khu vực đổi vật phẩm đặc biệt hai khu vực chính, trong đó khu vực đổi vật tư sinh hoạt chiếm diện tích lớn nhất, người ra vào cũng nhiều nhất.

Nhạc Dương cũng đã hiểu rõ tình trạng hiện tại của con người trên biển Quỷ Sương Mù. Chỉ cần có Tinh Tệ, bạn có thể đổi bất kỳ nguồn lực sinh tồn nào tại Thần Điện Sương Mù Vĩnh Hằng.Từ những thứ nhỏ như một tờ giấy, một ổ bánh mì cho đến những thứ lớn như nhà cửa, xe ngựa.

Sự tồn tại của Đảo Tự Do đã khiến cho con người có thể trao đổi Tinh Tệ với nhau. Những hòn đảo Tự Do lớn như Đảo Tô Lạc Tư, nơi có nhiều thuyền u linh qua lại và nhiều người dám ra biển phiêu lưu, đã tạo ra các hoạt động giao dịch và dịch vụ. Điều này đã tạo ra cơ hội cho những người bình thường không phù hợp để quay lại Đảo Ác Mộng kiếm thêm Tinh Tệ, từ đó có được cơ hội sinh tồn. Vì vậy, mặc dù Biển Quỷ Sương Mù rất đáng sợ, nhưng con người trên Đảo Tự Do đã có được sự đảm bảo sinh tồn cơ bản.

Khi có nguồn vốn để sinh tồn, con người sẽ tạo lập cộng đồng và tiếp tục phát triển nền văn minh. Cùng với trật tự và quyền lực, cộng hưởng với ảnh hưởng đặc biệt của mỗi vị chúa tể của đảo, các Đảo Tự Do muôn hình muôn vẻ dần xuất hiện.

Con người tuy nhỏ bé nhưng lại có sức mạnh to lớn, có thể biến những vùng đất cằn cỗi thành nơi trổ hoa.

Nhạc Dương bước vào khu vực phát hành phần thưởng nhiệm vụ, nơi có những gian hàng nhỏ riêng biệt. Mỗi gian hàng đều có một cột đá hình vuông với rãnh để đặt huy hiệu.

Huy hiệu của Nhạc Dương có hình ngôi sao sáu cánh với một con mắt ở giữa và hoa văn phức tạp xung quanh.

Sau khi đặt huy hiệu vào rãnh, cột đá phát ra tiếng ồn ào và một lớp sương mù xám trắng bao quanh cột đá, trôi lơ lửng trong không trung.

Chữ bắt đầu hiện ra trong làn sương mù cuộn trào:

[Họ và tên: Nhạc Dương]

[Mã số tài khoản: 00331799033]

[Mã số nhiệm vụ: 001]

[Phần thưởng nhiệm vụ: Năm mươi Tinh Tệ nhiệm vụ, Ba trăm mười Tinh Tệ khám phá, Hai nghìn Tinh Tệ phá hủy]

[Đang lưu trữ phần thưởng…]

[Lưu trữ phần thưởng thành công…]

[Số dư tài khoản: Hai nghìn ba trăm sáu mươi Tinh Tệ]

Sương mù biến thành một dải mỏng, theo cột đá chìm xuống lòng đất.

Nhạc Dương ngẩn người một lúc, cầm lấy huy hiệu của mình và bước ra khỏi gian hàng.

Đối diện với đại sảnh phát hành Tinh Tệ là ngân hàng Tinh Tệ. Lúc này, Nhạc Dương mới biết rằng Tinh Tệ cũng có thể được lưu trữ, chuyển khoản và rút tiền mặt. Sau khi nhận thưởng tại Đại sảnh, Tinh Tệ sẽ được chuyển trực tiếp vào tài khoản của anh ta.

Ngân hàng Tinh Tệ không khác biệt nhiều so với ngân hàng trong thế giới thực, có nhân viên quầy giao dịch và máy ATM. Ngoài ra còn có một loại phiếu giảm giá có giá trị nhỏ hơn Tinh Tệ, một Tinh Tệ có thể đổi được mười phiếu giảm giá. Tuy nhiên, loại phiếu giảm giá này chỉ có thể sử dụng trên đảo hiện tại và không có giá trị ở những nơi khác.

Nhạc Dương thanh toán hóa đơn 250 Tinh Tệ, rút 30 Tinh Tệ và đổi 100 phiếu giảm giá. Tài khoản của anh ta còn lại 2.070 Tinh Tệ, một con số khá "giàu có".

Khi Nhạc Dương bước ra khỏi ngân hàng, Bạch Tuyết Nhi khoanh tay trước ngực và nói với Marshall và Từ Tài: "Bây giờ mọi chuyện đã xong xuôi, chúng ta cũng nên thanh toán. Vé tàu khứ hồi còn lại 31% độ khám phá, mỗi người 50 Tinh Tệ, không tính là vòi vét các anh chứ?"

"Không tính, không tính," Marshall và Từ Tài liên tục lắc đầu, chuẩn bị vào ngân hàng chuyển tiền cho Nhạc Dương.

"Làm gì vậy? Không cần, không cần, lần này tôi đã kiếm được rất nhiều rồi."

Phần thưởng phá hủy đảo khác với phần thưởng nhiệm vụ và độ khám phá, nó hoàn toàn thuộc về cá nhân. Trong nhiệm vụ ở Đảo Gương, anh ta đã kiếm được nhiều hơn Bạch Tuyết Nhi và những người khác 2.000 Tinh Tệ!

"Như vậy sao được, đây là quy định trên đảo," Bạch Tuyết Nhi nói với Nhạc Dương một cách nghiêm túc, "Không chỉ họ phải trả, tôi cũng phải trả. Tôi là thành viên của thuyền, sau này tất cả phần thưởng của tôi đều phải nộp cho thuyền trưởng để phân phối thống nhất, đó là quy định của hội."

"Tuyết Nhi nói đúng," Từ Tài tiếp lời, "Lần này nếu không có cậu thì chúng ta đều không thể sống sót, huống hồ là còn có thể kiếm được nhiều Tinh Tệ như vậy. Không nói gì khác, trên thuyền Sắt Giáp Kỳ Nhân, mọi thứ cũng đều do thuyền trưởng phân phối. Trước đây, ở Đảo Ác Mộng cấp 1, Thẩm Long chỉ cho mỗi người mười, hai mươi Tinh Tệ, lần này nhờ cậu, tôi kiếm được rất nhiều."

Nhạc Dương suy nghĩ một hồi, vẫn lắc đầu, "Lần này bỏ qua đi, dù sao tôi cũng là người mới, mọi người đã giúp tôi rất nhiều. Tuyết Nhi cũng vậy, coi như những Tinh Tệ đó là học phí của tôi."

Bạch Tuyết Nhi nhịn đau gật đầu, Nhạc Dương vỗ vai cô, bốn người sống sót sau tai nạn, cùng nhau đến nhà hàng Mạch Viên mà Marshall mong nhớ từ lâu, thưởng thức một bữa đại tiệc ẩm thực địa phương của Đảo Tô Lạc Tư.

Ăn trưa xong, Từ Tài chính thức chào tạm biệt mọi người. Với hơn ba trăm Tinh Tệ này, anh ta có thể ổn định cuộc sống trên Đảo Tô Lạc Tư, tuy không thể quá sung túc, nhưng ít nhất cũng không còn lo lắng nữa.

Buổi chiều, ba người cùng nhau đến trung tâm mua sắm Mã Kiều Lị nằm ở trung tâm thành phố. Từ quần áo thay đổi đến đồ dùng sinh hoạt, Nhạc Dương mua sắm đầy đủ mọi thứ, đến khi ra khỏi trung tâm mua sắm, cả ba đều gần như kiệt sức.

"Chúng ta đi uống chút gì mát mẻ đi," Bạch Tuyết Nhi lại có vẻ tràn đầy năng lượng hơn hai người đàn ông, bản thân cô cũng xách đầy túi lớn túi nhỏ. Dù ở đâu, mua sắm cũng là bản năng của phụ nữ.

Hai người đàn ông liên tục gật đầu, ba người họ ngồi xuống trước cửa hàng bánh ngọt rực rỡ sắc màu, nhân viên phục vụ với nụ cười ngọt ngào mang đến cho họ nước đá.

"Nghe nói chưa? Ngài Vưu Vô Uyên đã hy sinh khi thăng cấp, nghe nói thi thể cùng với tàu Ác Lai Đặc Hoa đã mất tích."

Tại bàn phía sau, hai cô gái trẻ tuổi đang thì thầm.

Sắc mặt Bạch Tuyết Nhi lập tức tối sầm lại, Nhạc Dương chỉ có thể vỗ vai an ủi cô. Vị đại lão nhà anh chính là Vưu Vô Uyên, hiện tại anh không thể nói với ai.

"Tin tức đã truyền đến Tô Lạc Tư rồi, xem ra là thật rồi," Marshall cũng thở dài, "Thật đáng tiếc, Vưu Vô Uyên là thuyền trưởng u linh đầu tiên đạt cấp huyền thoại trong gần mười năm, biết bao nhiêu người đã nhìn vào anh ấy."

"Làm sao Nhan Hồng Sanh lại trở thành phó thuyền trưởng của thuyền Thực Khí? Tôi không thích tên Uward Hall chút nào," hai cô gái phía sau vẫn đang bàn tán.

"Suỵt, bây giờ Ward Hall là người có quyền lực nhất ở Vùng Biển Ánh Sáng, chúng ta nên cẩn thận khi nói chuyện."

Hai cô gái không còn bàn tán về chuyện của Vưu Vô Uyên, ăn xong bánh ngọt rồi rời đi.

Ba người cũng không còn tâm trạng để đi dạo thêm, sau khi nghỉ ngơi một chút, họ trở về căn hộ của mình.

Nhạc Dương đi vào phòng tắm và tắm một trận thật sảng khoái, nước nóng khiến cả người anh trở nên hồng hào, mái tóc rối bù lại phồng lên, mái tóc xoăn tự nhiên của anh, dù thay đổi kiểu tóc nào cũng luôn có một hai lọn tóc ngoan cố chĩa lêи đỉиɦ đầu.

Nhạc Dương không có thói quen mặc đồ ngủ, anh thay quần áσ ɭóŧ sạch sẽ và chui vào chăn một cách thoải mái.

Tấm ván gỗ đen tuyền mà anh mang về lúc này đang nằm yên tĩnh dưới tấm ga trải giường. Phải nói rằng, nó khá hợp để làm ván giường.

"Đại lão, em đã chọn một cuộn giấy đen giống như anh. Anh xem, hoa văn trên đó có đẹp không?"

Trong không gian vô tận, Vưu Vô Uyên mở mắt ra, mắt trái của anh vẫn đỏ thẫm, dường như đã bẩm sinh như vậy, mắt phải là màu nâu sẫm bình thường.

Không gian nơi anh ta ở vốn đầy sương mù dày đặc đã dần tan đi, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua mắt trái, một chiếc kính đơn gọng màu trà sẫm xuất hiện trên mắt trái, dây chuyền bạc lấp lánh rủ xuống bên tai.

Anh ta biến ra một chiếc ghế tựa cao, một mình ngồi trên ghế, trong hư không hiện ra một thiếu niên da trắng nõn, má bầu bĩnh, tóc xoăn, cậu đang nằm trên giường, nghịch ngợm một cuộn giấy đen, trên cuộn giấy được khắc một cây bạch quả có gân lá màu vàng.

Nút bấm đầu tiên trên cuộn giấy vong linh ghi lại thông tin về thuyền u linh.

[Tên thuyền: Chưa biết]

[Thuyền trưởng: Nhạc Dương]

[Trạng thái linh hồn thuyền: ??]

[Kỹ năng: ??]

[Cấp độ: Học viên cấp một sao (chưa được đánh dấu)]

[Điều kiện để đánh dấu sao: Bạn cần một con thuyền hoàn chỉnh]

"Đại lão, tại sao kỹ năng và trạng thái linh hồn thuyền đều là dấu hỏi? Trạng thái linh hồn thuyền lại có nghĩa là gì?"

"Em không cần quan tâm quá nhiều..." Giọng nói của Vưu Vô Uyên không có bất kỳ phập phồng nào, "Hãy nâng cấp thuyền u linh của em trước tiên."

"Ồ, vậy tên thuyền thì sao?"

"Bất kỳ tên nào cũng được."

"Hmm..." Nhạc Dương chống cằm suy nghĩ một hồi lâu: "Anh nghĩ Siêu Cấp Bá Vương Bạo Long thế nào?"

xxxxx

Trăng tròn khổng lồ treo trên sóng biển, thân tàu đen tuyền, thân tàu cao chót vót, một đóa hồng đen nhuốm máu vẽ trên cánh buồm trắng tinh.

Cánh buồm tung bay, một bóng người lạnh lùng xuất hiện trên mũi tàu, anh ta khoác chiếc áo khoác đen, tay cầm gậy tay ngọc bích, gọng kính đơn màu trà ở mắt trái được tháo ra, một con mắt đỏ như máu lập tức xuyên thấu tâm hồn!

"Nhan Hồng Sanh——"

Trên chiếc giường cổ điển châu Âu trang trí lộng lẫy, Nhan Hồng Sanh bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mái tóc dài đen tuyền trải dài trên tấm lưng trắng như ngọc.

Lụa tơ rơi xuống từ làn da mịn màng của anh, anh thở dốc nặng nề, người trong mơ dường như vừa mới ở trước mặt anh, vẫn cứ là như vậy cao cao tại thượng, vẫn kiêu ngạo như vậy.

"Vưu Vô Uyên..."

Bên ngoài cửa sổ khổng lồ, nước biển chảy chậm rãi, tàu Thực Khí đang trên đường đến Atlantis.

Mấy ngày nay, mỗi khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng, Nhan Hồng Sanh đều không thể ngủ lại được. Anh xoa bóp mi tâm, đi chân trần xuống giường và rót cho mình một ly rượu vang.

Bên cửa sổ treo một bức tranh sơn dầu, Nhan Hồng Sanh giơ cao ly rượu đứng trước bức tranh, do dự một hồi, rồi từ từ gỡ khung tranh ra.

Dưới bức tranh là sàn tàu màu đỏ son của tàu Thực Khí. Nhưng lúc này, sàn tàu màu đỏ son đó lại như bị nhúng mực, xen kẽ với những đường vân gỗ màu đen.

Trên thực tế, sự thay đổi này không chỉ xảy ra trong phòng của Nhan Hồng Sanh, mà trên toàn bộ thuyền Thực Khí, chỉ cần tìm kiếm cẩn thận, gần như ở khắp mọi nơi!

"Thuyền Ác Lai Đặc Hoa..." Nhan Hồng Sanh sờ lên những đường vân gỗ quen thuộc, cố gắng đè nén sự bất an trong lòng.

Con tàu Thực Khí nuốt chửng những mảnh vỡ của tàu Ác Lai Đặc Hoa, thu được nguồn năng lượng khổng lồ. Mục đích của Ward Hall lần này đến Atlantis chính là để chuẩn bị cho việc nâng cấp tàu Thực Khí lên Thánh Giả cấp 2.

Tuy nhiên, Nhan Hồng Sanh cũng biết rằng tàu Thực Khí vẫn chưa thể tiêu hóa hoàn toàn tàu Ác Lai Đặc Hoa, thậm chí đến giờ vẫn chưa thể tìm thấy vị trí của linh hồn tàu.

"Thuyền phó," có người gõ cửa bên ngoài, "Người từ ngục tối đến báo cáo, hai người đó vẫn không chịu tiết lộ một lời nào, hạn chót do thuyền trưởng đưa ra sắp đến, họ cũng không biết phải làm gì."

Nhan Hồng Sanh tiện tay vén mái tóc dài lên, khoác lên mình chiếc áo choàng dài bằng lụa đỏ, "Để tôi đi xem."

Cửa khoang được mở ra, thủy thủ đoàn bên ngoài liếc nhìn anh ta một cái, rồi vội vàng cúi đầu xuống, lúc cúi đầu, mặt anh ta cùng với cả sau tai đều đỏ bừng lên.

"Ôi, Hồng Sâm, cậu lại có thêm một người theo đuổi rồi..."

Trên hành lang trang trí tinh xảo, một con rối kêu cạch cạch, bò tứ chi trên trần nhà, mái tóc đen thô ráp rủ xuống, lộ ra chiếc cằm bằng gỗ và hàm răng trắng toát.

"A Khiết, đừng chạy lung tung, về phòng đi, cẩn thận dọa người khác." Giọng nói của Nhạc Hồng Sâm dịu dàng như nước, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp của anh, ai nhìn cũng không nỡ trách anh một câu, ngoại trừ người kia.

"Anh định đến ngục tối à? Anh chắc chắn không cần em đi cùng anh?" Con rối trèo lên vai Nhan Hồng Sanh, nhìn gần hơn, bạn sẽ thấy đôi mắt của nó giống hệt người thật.

"Không cần, dù sao cũng là bạn bè..."

"Bạn bè?" Con rối cười khẩy, "Bây giờ họ chỉ muốn lột da anh, gỡ xương anh, mà anh vẫn coi họ là bạn?"

Nhan Hồng Sanh không trả lời, đi thẳng xuống cầu thang.

Thân tàu Thực Khí vô cùng to lớn, quả thật giônhs như một ngọn núi nhỏ đang chạy trên biển.

Ward Hall đã xây dựng một sòng bạc sang trọng bên trong tàu Thực Khí, ba tầng boong đều được thông nhau, đêm đêm ca hát nhảy múa, biểu diễn cờ bạc đủ loại, chỉ cần bạn có tinh tệ, không gì là không thể tận hưởng ở đây.

Nhưng dưới boong tàu lại khác, Ward Hall là một kẻ tham vọng, con tàu của hắn được trang bị vũ khí tinh xảo, dưới boong tàu càng được canh gác nghiêm ngặt.

Nhan Hồng Sanh dọc theo cầu thang đi xuống, tất cả các khoang liên quan đến bí mật đều có người canh gác cẩn mật.

Ngục tối nằm ở tầng sâu nhất của tàu Thực Khí, do Eugene, thủy thủ được Ward Hall tin tưởng nhất, canh gác.

"Thuyền phó!"

"Tôi vào xem thử, nghe nói họ vẫn không chịu khai?"

Eugene mặt tối sầm, nhổ một bãi nước bọt, "Tôi thấy hai người đó chỉ muốn chết thôi! Đợi đến khi thuyền trưởng chán, tôi nhất định sẽ khiến họ chết dưới tay mình!"

"Việc quan trọng là tìm được thứ thuyền trưởng cần," Nhan Hồng Sanh bước vào ngục tối.

Buồng giam được xây dựng bằng vật liệu đá đặc biệt, vô cùng kiên cố, giữa buồng giam thắp nến vàng ươm, nguồn sáng le lói đó cũng chỉ như vô nghĩa.

Nhan Hồng Sanh từng bước đi đến hai buồng giam sâu nhất, trên tường một buồng giam treo một sợi xích sắt to bằng cánh tay, đầu kia của sợi xích được buộc chặt vào cổ một thân hình vạm vỡ.

"Ồ, nhìn xem ai đây?"

Giọng nói khàn khàn vang lên từ trong buồng giam, đầy sự mỉa mai, "Ngài phó thuyền trưởng cao quý, lẽ ra bây giờ không phải nên ngủ trên giường thuyền trưởng sao? Sao thế, Ward Hall không thể "cứng" được nữa à? Không thể phục vụ ngài được nữa à?"