"Phanh! Bang bang! Phanh—"
Phòng 505 liên tục bị va đập, nhìn từ khe hở chỉ thấy những bóng đen giống như những cánh tay, đan xen nhau dính trên cánh cửa.
"Đây là đại Boss đến rồi, có phải chúa tể hay là vị kia chị Chân đây?"
"Không ai biết chắc được, nhưng nếu chạm trúng là chết chắc."
Sau khi Marshall và Từ Tài quan sát xong, họ nhanh chóng rút xa khe hở của cửa, Marshall liên tục vẽ dấu thánh giá trước ngực.
"Chúng ta phải nghĩ cách ra khỏi đây, chắc chắn không thể chịu đựng được lâu," Bạch Tuyết Nhi lo lắng nói.
Một số người không hẹn mà cùng đồng loạt nhìn về phía Nhạc Dương, nhưng họ nhận ra rằng anh đột nhiên cúi người, một tay giữ chặt lấy ngực, vai bắt đầu run lên.
"Nhạc Dương?!!"
"Đau, đau quá..."
Ba người luống cuống tay chân giúp đỡ Nhạc Dương đứng dậy, nhưng ý thức của anh dần trở nên mơ hồ hơn. Ngay lúc đầu, ngực anh bỗng dưng như bị thiêu cháy, làm cho tất cả các nội tạng bên trong anh như bị xoắn lại thành một đám.
Một đám sương mù dày đặc lan rộng trong ý thức còn sót lại của Nhạc Dương, anh nhìn thấy người đang bị bao bọc bởi sương mù, toàn thân cháy bùng lên trong ngọn lửa màu xanh lam, đôi mắt màu đỏ chói lọi dưới ánh lửa!
"Đại lão??"
Nhạc Dương chịu đựng nỗi đau đớn như da thịt bị thiêu cháy, cố gắng chạy về phía người trong ánh lửa, hơi thở nóng bỏng bao trùm lấy anh...
xxxxx
Trong ngọn lửa cao vυ"t và sóng lớn biến động, trên chiếc thuyền chiến với cánh buồm rộng lớn và cao vυ"t, tiếng la hét cứ rộn ràng không ngớt.
Một âm thanh mờ nhạt và u ám rơi từ trên trời xuống, trong suốt bao phủ một nửa thân thuyền lớn bởi vô số nhuyễn trùng tạo thành, "Vưu Vô Uyên, em trai dấu yêu của tôi..."
Dưới tầng thấp của tàu, trong một khoang được bảo vệ chặt chẽ bởi các thủy thủ, một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế lưng cao mở mắt một cách từ từ. Một chiếc kính mắt màu nâu đậm che phủ mắt trái của anh ta, dây xích bạc treo xuống khuôn mặt, vạch ra đường nét sắc sảo của cằm dưới.
Trước mặt anh ta, có một cửa sổ tròn khổng lồ hướng ra biển bao phủ bởi sương mù. "Oscar..."
"Thuyền trưởng, đây là thời điểm quan trọng để tàu Át Lai Đặc Hoa thăng cấp. Ngài ngàn vạn lần không được phân tâm. Tôi sẽ đi ra ngoài và giữ hắn lại!" Một người đàn ông trong áo choàng vu sư màu đen nhanh chóng rời khỏi khoang thuyền.
Người đàn ông trên ghế lưng cao cảm thấy hơi không bằng lòng nhưng buộc phải nhắm mắt lại. Không xa anh ta, một người đàn ông tóc vàng cung kính mà đứng, một cây dao được trang sức bằng kim cương treo ở hông.
Trên boong tàu, những sinh vật kỳ lạ rơi từ trên trời đã biến thành những con sâu nhỏ trong suốt, đâm vào từng khoang tàu. Bất cứ ai trên tàu chỉ cần chạm vào loại sâu không nhìn thấy này, người đó sẽ bị lửa xanh ngút ngàn bùng cháy, không thể dập tắt.
"Vưu Vô Uyên, liệu cậu có muốn gặp người anh em cùng dòng máu với mình không?"
Như tiếng nói từ một thế giới khác đi cùng với những con sâu lan tràn trên tàu, những thủy thủ không cương quyết trong lòng dường như đã mất đi thần trí, từng người lảo đảo xếp hàng nhảy vào ngọn lửa.
"Hãy nghe, đây mới là tiếng lửa địa ngục, thật là tuyệt vời, thật là mê hoặc..."
Tiếng la hét vô số không thể che lấp tiếng vọng sâu nhất trong tàu, người ngồi trên chiếc ghế cao dần căng thẳng, đôi mắt nhắm chặt có bất an và rung động.
Người đàn ông tóc vàng đứng bên cạnh anh ta dần dần lại gần, một tay chậm rãi vuốt ve lên thanh gươm nằm ở hông...
"Rầm!"
Âm thanh vụ nổ vang vọng xa xôi từ bên ngoài cùng tiếng cười lạnh lùng, ngọn lửa màu xanh lam thiêu rụi tất cả những xác chết trên biển mênh mông sương mù.
"Vưu Vô Uyên, hãy chết đi!" Trên khoang tàu, thanh gươm của người tóc vàng lướt lên bầu trời với ánh bạc lấp lánh.
Đột nhiên, Nhạc Dương la lớn một tiếng, ý thức trở lại, hình ảnh trước mắt bỗng trở nên hỗn độn, xung quanh vang lên tiếng nói thì thầm, như là có vô số người đang thì thầm cái gì đó.
Nhạc Dương rất muốn biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng ý thức của anh bỗng dưng bị mất đi. "Bùm!" Một tia lửa nóng bức đột ngột lao tới mặt mình, biển cả bao la biến mất, con tàu cao lớn cũng không còn thấy nữa.
Nhạc Dương xuất hiện trong một không gian trong suốt, trước mắt là một chàng trai toàn thân trong lửa.
"Đại lão?"
Đột nhiên Nhạc Dương nhận ra, mọi thứ anh vừa nhìn thấy dường như có liên quan đến hình dáng bí ẩn của linh hồn này, ngọn lửa màu xanh, chàng trai bị tấn công trong khoang tàu, sinh vật rơi từ trên trời...
"Vưu... Vưu Vô Uyên?"
Người bị lửa bao trùm đột nhiên mở mắt, nhìn Nhạc Dương và giơ tay lên, Nhạc Dương cảm thấy cổ họng bị siết chặt, cả người bị giương lên không trung!
"Tôi... tôi không có ý định làm vậy! Khụ khụ... đại lão, khụ khụ khụ... tôi không cố ý muốn xem..."
Nhạc Dương yếu ớt đạp chân, cảm thấy xương cổ kêu răng rắc rắc. Anh giờ đây hầu như có thể xác nhận rằng ảo cảnh vừa rồi chính là ký ức của Vưu Vô Uyên. Và hình như người trong truyền thuyết của Bạch Tuyết Nhi và những người khác đề cập, lúc này đang là Thuyền Linh của anh!
Lực lượng trên cổ đột nhiên thả lỏng, Nhạc Dương té sấp xuống đất! Nhạc Dương không biết mình đang trong tình trạng gì lúc này, chỉ biết rằng ở không gian này, bất kỳ thứ gì đau đớn vẫn là thực.
"Ờ, Vưu đại lão..."
Nhạc Dương xoa xoa cánh tay để ngồi dậy, nhưng lại nhìn thấy người đối diện gối một chân xuống đất, toàn thân bị ngọn lửa màu xanh bao trùm, đốt cháy càng mãnh liệt.
"Ngọn lửa màu xanh này?"
"Ra ngoài!"
Người trong ngọn lửa quật nhiên vung tay, dường như muốn xua Nhạc Dương ra khỏi không gian này, nhưng Nhạc Dương chỉ cảm thấy một luồng gió nhẹ thoáng qua.
Miễn cưỡng người vẫn còn giữ một chân gối xuống đất, dù cho anh cố gắng chịu đựng, Nhạc Dương vẫn nghe thấy những tiếng rêи ɾỉ đau khổ.
"Đây là chuyện gì vậy? Anh, anh không phải đã ---"
Nhạc Dương vừa bò vừa leo đến bên cạnh Vưu Vô Uyên, anh định nói rằng Vưu Vô Uyên không phải đã chết rồi sao? Đã là ma quỷ rồi, sao ngọn lửa màu xanh kia vẫn cứ cháy mãi không tắt được?
"Nghe, đó mới là âm thanh của ngọn lửa địa ngục, thật là tuyệt vời, thật là mê hoặc..."
Bỗng nhiên Nhạc Dương nhớ lại câu nói mình vừa nghe trong ảo cảnh, buột miệng thốt ra nói: "Đây là, ngọn lửa địa ngục?"
Người trong ngọn lửa đột nhiên kêu rên một tiếng, toàn thân co rút lại thành một cuộn, từ cơ thể anh phát ra ngọn lửa màu đỏ rực, tranh chấp với ngọn lửa màu xanh. Nhạc Dương một lần nữa cảm nhận được nỗi đau cháy rát trong ngực.
Ngọn lửa màu xanh và ngọn lửa màu đỏ tranh giành lẫn nhau, cơ thể của Vưu Vô Uyên như một đống củi khô, chỉ chờ đợi ngọn lửa đó đốt cháy mảnh hồn còn sót lại của anh.
Nhạc Dương không quan tâm đến sự kì lạ trước mắt nữa, anh biết, để bảo vệ Thuyền Linh, anh phải dập tắt ngọn lửa màu xanh đó.
Khi lòng bàn tay tiếp xúc với ngọn lửa màu xanh, Nhạc Dương cảm nhận được tiếng than khóc đủ sức để xé nát linh hồn con người, bên trong đó ẩn chứa vô số tà ác cùng tội nghiệt.
Quái vật từ trên trời rơi xuống, bọc trọn một nửa thân thuyền bằng những con sâu trong suốt là cái gì, và tại sao nó gọi Vưu Vô Uyên là "anh em"?
Nhạc Dương không hiểu được, anh chỉ có thể tuân theo tiềm thức của mình, đưa tay qua hai ngọn lửa đó, chạm vào linh hồn của Vưu Vô Uyên.
Một tia sáng vàng phát ra từ bên trong cơ thể của Nhạc Dương, nhẹ nhàng trải dài theo lòng bàn tay anh, bao phủ linh hồn trong ngọn lửa.
Nỗi đau bị ngọn lửa đốt cháy bỗng dưng giảm bớt đi, nhưng tia sáng vàng dường như cũng đang tiêu tốn năng lượng của Nhạc Dương, trán anh bắt đầu từ từ đổ mồ hôi.
Ngọn lửa màu đỏ và màu xanh liên tục va chạm, cắn nuốt lẫn nhau. Nhạc Dương cảm thấy năng lượng của mình bắt đầu thiếu hụt, chỉ có thể nhắm mắt lại và cố gắng duy trì.
Không biết đã qua bao lâu, trong không gian phủ một màn sương mù, cuối cùng cũng dần anh tĩnh.
Nhạc Dương mệt mỏi ngã sấp xuống đất, vốn dĩ là một mái tóc quăn đen, thế nhưng có một vài sợi đã biến thành màu vàng.
Cơ thể dường như lại trở về những ngày đầu trong cơn bão, xương thịt như bị nghiền nát mà đau đớn. Mắt mơ hồ hơn nửa ngày, Nhạc Dương mới mở mắt ra và nhìn thấy rõ mọi thứ trước mặt.
Chỉ thấy phía trước anh có một người nằm trên đất, vai rộng eo thon, cơ thể săn chắc, làn da trải qua chút phong ba bão táp, hơi nhợt màu lúa mạch, đôi mắt nhắm chặt, nét mày nhăn nhó, môi đỏ, mũi cao và cằm dưới như được điêu khắc tỉ mỉ, tạo nên các đường cong tinh tế làm cho ngũ quan càng thâm thúy hơn. Thực tế, Nhạc Dương đã từng nhìn thấy khuôn mặt này trong ký ức của Vưu Vô Uyên trước đây, nhưng vì lý do của hai lớp ảo cảnh, nó không có sự sống động như lần này.
Nhạc Dương đột nhiên có thể hiểu được lý do tại sao con người vẫn theo đuổi những ngôi sao ngay cả khi họ đã rơi vào biển sương mù huyền bí, và anh cũng không ngờ Thuyền Linh của mình lại được trang bị cao cấp như vậy!
"Nhìn xem, cái eo này, cái đùi to này, và cơ bụng này!"
Nhạc Dương đột nhiên thèm khát muốn chạm vào, "Tôi chỉ muốn chạm một chút thôi, chỉ một chút, để xem cơ thể này làm thế nào để lớn lên..."
Rất tiếc, trước khi những ngón tay tội lỗi có thể vươn tới, đôi mắt màu đỏ rực bỗng chợt mở ra.
Nhạc Dương thậm chí không kịp phản ứng, mọi thứ trước mắt bỗng chốc lật ngược, cả người anh nháy mắt bị đẩy lùi ra ngoài!
Như thể một người suy nhược bất ngờ hồi sinh, cảm giác chóng mặt khổ sở từ việc quay lại từ biển sương mù, khiến cơ thể anh bắt đầu nôn mửa ngay khi mở mắt.
"Nhạc Dương!"
Bạch Tuyết Nhi tựa như bổ nhào tới bên cạnh Nhạc Dương, giọng nói đều đã mang theo tiếng khóc nức nở, "Anh tỉnh rồi? Thật tốt quá, anh cuối cùng đã tỉnh lại!"
Nhạc Dương chóng mặt nhìn mọi thứ xung quanh, anh, Bạch Tuyết Nhi, Marshall và Từ Tài đang ở trong một căn phòng vuông vắn nhiều màu sắc, các mảng màu xung quanh đang thay đổi liên tục.
"Đây là nơi nào? Tôi đang ở đâu?"
"Chúng ta đang ở trong khối Rubik," Bạch Tuyết Nhi mở nắp chai nước và đưa gần môi Nhạc Dương, "Anh bất ngờ ngất xỉu trước đó, rồi cả người như đang bị thiêu đốt, nóng đến mức mọi người không dám chạm vào. Chúng ta ở lại 505 cho đến tối, cái gì đó bên ngoài đã đập tung cửa. May mà Marshall có những đạo cụ cứu mạng lúc quan trọng."
Lý trí và tư duy của Nhạc Dương bây giờ mới dần trở lại, dường như anh đã bị đại lão Vưu khôi phục và đuổi khỏi không gian hư vô kia. Thật là, sau khi uống sữa xong là chửi mẹ, cách đuổi người hoàn toàn không thân thiện chút nào!
"Khối Rubik này, có thể chống lại công kích của quỷ hồn không?" Nhạc Dương hướng khăpd nơi nhìn nhìn, không còn thời gian suy nghĩ nữa, trước hết phải sống sót!
“Ừ, không gian này có thể chống lại một số cuộc tấn công, nhưng Marshall phải giữ cho mọi mặt của Rubik đều cùng một màu. Ban đầu, khoảng thời gian và sự thay đổi trên Rubik rất ít, Marshall không cần dùng nhiều sức lực. Nhưng với thời gian kéo dài, tốc độ tự động thay đổi của Rubik sẽ nhanh hơn, bây giờ đã hai ngày hai đêm rồi.”
Nhạc Dương quay đầu nhìn Marshall, tay Marshall cầm một chiếc Rubik nhỏ giống hệt không gian này. Lúc này, Rubik gần như thay đổi mỗi vài giây một lần, Marshall nhanh nhẹn, tập trung cao độ, đôi gò má nhô lên do căng thẳng. Hai ngày đã là giới hạn của cậu ta.
Còn lại là Từ Tài, lặng lẽ ngồi co quắp ở một góc, lúc này đang nhìn chằm chằm vào Nhạc Dương, dường như cả người cũng đã một nửa ngu ngốc.
“Tôi ổn rồi, bây giờ hãy lợi dụng thời cơ để chạy ra ngoài!” Nhạc Dương vất vả đứng dậy, tay vẫn cầm nhật ký của An Nhiễm, với linh hồn của Lưu Manh Manh và Bà Lý, lập tức tiến hành có lẽ không thành vấn đề.
Ở phía bên kia, tốc độ quay của Marshall dần chậm lại, hạn chế của Rubik trong không gian này, là thời gian sử dụng càng lâu thì tần suất biến đổi các mảnh màu càng cao. Marshall đã có thể chịu đựng đến bây giờ, đã vượt xa khả năng của một người bình thường.
Nhạc Dương mở ra nhật ký của An Nhiễm, khiến Marshall ngừng lại và từng khối màu xung quanh bắt đầu biến mất một cách từ từ.
Mỗi khối màu biến mất, bốn người mới nhìn thấy rõ, những cánh tay màu đen dày đặc đã ở ngoài Rubik, quấn chặt thành một cái l*иg hình vuông, bao quanh họ ở giữa.
Nhạc Dương đặt tay lên trang nhật ký của Lưu Manh Manh, một cơn lốc xoáy bùng nổ, xé toạc một lỗ lớn giữa những cánh tay đen!
"Chạy nào!" Bạch Tuyết Nhi đỡ Nhạc Dương, Marshall kéo lấy Từ Tài, bốn người ôm đầu chạy ra ngoài.
Lúc này, bên ngoài tối thui, tính thời gian, đã là nửa đêm ngày thứ bảy.
Tiếng xào xạc theo sát, Nhạc Dương lại lật sang trang nhật ký của bà Lý, một hình dáng khom hẳn trên tường, rồi hóa thành một tia bóng đen, lao về phía sau.
Trên hành lang, cửa sổ bị cơn gió mạnh thổi tung, Lưu Manh Manh hiện rs như một thiếu nữ với chiếc váy trắng, trong tay cầm một co dao phát sáng màu xanh.
Những chiếc tay của sinh vật đen bao quanh nhau, một người phụ nữ toàn thân đỏ tươi đứng giữa không trung, phía sau cô xuất hiện một lỗ đen xoay không ngừng, tiếng la hét sắc nhọn và hàng ngàn cánh tay màu trắng nhợt chồng lên từ lỗ đen.
Bóng ma của bà Lý vồ lấy chân của hồn ma nữ, cây gậy sắt đập mạnh vào chân hồn ma nữ, "Đứa trẻ hư, đứa trẻ hư!"
Hồn ma nữ lùi lại một bước, vung tay bắt lấy hồn ma từ mặt đất ra, bà Lý lập tức trở nên mảnh mai và nhanh chóng biến mất vào khe tường.
Tận dụng khoảnh khắc chiến đấu của ba hồn ma, Nhạc Dương cùng ba người khác đến phòng 301, để làm sáng tỏ quá khứ của chị Chân, có lẽ sẽ thu thập được cô cho sổ nhật ký của An Nhiễm.
Khi cửa phòng được đẩy mở, tiếng khóc lạnh của một nam một nữ vang lên bất ngờ. Bạch Tuyết Nhi chiếu bằng đèn pin, ngay lập tức cảm thấy toàn thân rùng mình.
Họ chỉ thấy hai bộ xương trắng đầy vết thương treo trên trần nhà, nhưng đầu người trên những bộ xương này lại la da thịt đầy đặn, giống như người sống vậy.
Đôi nam nữ bị treo trên trần nhà dường như chỉ biết la hét thảm thiết. Nhạc Dương và nhóm của anh ta lo sợ bị tấn công, đứng đợi ở cửa một lúc cũng không thấy bọn họ có chuyển động nào khác.
Bốn người đi vào cẩn thận, gần cửa sổ là một chiếc bàn trang điểm kiểu cổ điển, gương được đính trên bàn trang điểm.
Bề mặt gương phản chiếu ánh bạc, trong gương là một phòng khách được trang trí bình thường, một bên phòng khách nối với hai phòng ngủ.
Một cậu bé đầu trọc đi ra từ một phòng ngủ, trong khi cửa phòng ngủ kia không đóng kín, trong đó có tiếng thở dốc thân mật của một nam một nữ.
Cậu bé ôm một bức ảnh của một người phụ nữ, mắt đỏ hoe, dường như đang đói, cậu đặt bức ảnh lên bàn và bắt đầu lấy hộp bánh quy đặt trên đỉnh tủ bếp.
Trên phòng ngủ của một nam một nữ, tiếng nói dồn dập. Đứa bé trai điểm lên đầu ngón chân, rồi lấy cái ghế nhỏ, nhưng mãi cũng không thể lấy được hộp bánh quy.
Bụng đói gào lên, cậu bé nhìn xung quanh, nghĩ ra một ý tưởng hay.
Cậu mở từng ngăn kéo của tủ bếp, mỗi ngăn so với năn dưới đều ngắn hơn, cậu nghĩ dùng những ngăn kéo này như thang để leo lêи đỉиɦ tủ bếp.
Tuy nhiên, cậu bé không biết và không hiểu rằng, tủ bếp trong nhà không được cố định vào tường. Khi cậu leo lên, bốn cái chân nhọn của tủ bắt đầu tự nhiên đổ về phía trước!
"Đều là lỗi của mày, đồ đáng chết, đều là mày, tiện nữ câu dẫn tao!" Hai bộ xương treo trên trần nhà bất ngờ bắt đầu tranh luận.
"Cái thằng con chó này, còn dám oán trách tôi! Nếu không phải vì con mà cô ấy đã hy sinh mạng để đổi lấy, để tiền chữa bệnh cho đứa trẻ cưng của tôi đi khoe khoang khắp nơi, mẹ già còn để mắt tới anh à?"
"Mày đừng có nói lung tung, khi còn có Chân Y Vân, mày đã không thèm ghé nhà tao nhiều lần rồi à, nói là bạn tốt của Chân Y Vân, mà mày chính là muốn câu dẫn tao!"
"Lúc đó bà đây tưởng ông là người đàn ông tốt, ai ngờ ông chỉ là một tên lừa đảo vô lương tâm!"
"Răng rắc—"
Mặt gương đột nhiên vỡ thành mảng như mạng nhện, máu đỏ tươi chảy dài xuống từ mặt gương, hai bộ xương treo trên trần nhà cũng nháy mắt im lặng.
Trong gương, cậu bé ngã từ trên tủ xuống, cùng lúc đó tủ cũng đổ ngã, sắp đè lên cậu bé!
Bỗng một đôi tay vô hình xuất hiện, vững vàng mà tiếp lấy cậu bé, tủ ngừng đọng giữa không trung một vài giây, sau đó rơi sầm xuống sàn nặng nề.
Tuy là như thế, phòng ngủ chính vẫn tiếp tục âm thanh của nam nữ đang làʍ t̠ìиɦ.
Cậu bé rơi xuống sàn an toàn, nhìn quanh một lần, nhưng không thấy gì, rốt cuộc lấy hộp bánh quy, và đi gần bàn lấy hình ảnh của người phụ nữ trên bàn.
"Mẹ ơi, con đã nghe lời mẹ, con không bị đói bụng, cũng không chảy máu nữa... "
Hai bộ xương cốt trên trần nhà bắt đầu rống lên, cậu bé trở về phòng riêng một cách an tĩnh.
Trong gương, cánh cửa phòng ngủ chính đột nhiên bị một luồng gió vô hình đẩy mở, sau đó những tiếng la hét khó chịu đột ngột im lặng, và từ đó không còn vọng lên nữa!
Một người mẹ bất lực quyết hy sinh bản thân vì đứa con bị bệnh. Nhưng người chồng mà cô tin tưởng, lại dùng số tiền mà cô đã đổi lấy bằng sự hi sinh của mình để đi uống rượu, chơi bời và gái gú, thậm chí còn lén lút với người bạn thân của cô.
Đứa trẻ bị bệnh không có ai chăm sóc, phải tự mình tìm thức ăn, suýt bị tủ đè ngã. Lúc đó, khi nhìn qua gương, người mẹ chỉ còn có thể cảm thấy tuyệt vọng và phẫn nộ trong tâm hồn của mình.
Chủ nhân của Hòn Đảo Ác Mộng, chính là lúc đó, thu hoạch sinh mệnh của Chân Y Vân, khiến linh hồn cô từ đó hãm sâu trong vòng xoáy của sự hận thù, trở thành nguồn dinh dưỡng cho những cơn ác mộng.