Chương 3

Theo lệnh của phu nhân, hầu hết tiền hàng tháng của bọn ta đều bị cắt xén hơn phân nửa, ngày thường đều ăn rau dại, quần áo thì may đi may lại, mặc từ năm này qua năm khác.

Cha ta mời một đại nho dạy học cho đích tỷ.

Chữ nghĩa mà ta biết đều do tiểu nương dạy.

tiểu nương sinh ra trong dòng dõi thư hương, sinh ra đã đoan trang tao nhã, nhưng chỉ vì gia đình sa sút, bà đã bị thúc bá gian trá bán cho cha làm thϊếp.

tiểu nương dạy ta rằng nữ hài tử phải chăm chỉ đọc sách.

Chiếc bàn kia đã rách nát, có nhiều lỗ do côn trùng và kiến khoan.

Ta ghét sự gồ ghề của nó, chỉ thích nằm trên tảng đá ngoài sân, ưỡn mông ra tập viết.

tiểu nương chỉ trích dáng vẻ ta không đứng đắn, ta phồng má, đúng lý hợp tình trả lời bà:

"Đọc sách biết chữ không phân sang hèn đắt rẻ, tạc bích thâu quang*(1) còn là câu chuyện được người đời ca tụng từ xưa đến nay, con ngồi xổm trên một hòn đá để viết, nói không chừng hàng ngàn năm sau cũng có thể được viết vào sử sách."

tiểu nương bị ta chọc cười.

Bà cười rất đẹp, ta thích nhất là nhìn bà cười.

Nhưng đôi khi bà cũng rất hung dữ.

Cha ta thích đọc sách, sách nào ông ta đọc xong sẽ dặn sai vặt đem đi vứt, vì vậy ta đã lén nhặt chúng lên và phát hiện rằng bên trong toàn là tranh, mỗi trang đều có một nam một nữ.

Ta không hiểu nên hỏi: "tiểu nương, đây là bí kíp võ công à?"

tiểu nương lập tức đổi sắc mặt, xé cuốn sách thành từng mảnh.

Đến giờ ta vẫn không thể quên cảnh đó.

Đối với việc nam nữ, từ trước đến nay bà đều giữ kín như bưng, không hề dạy ta miếng nào.

Dù sau này ta đã hơi lớn lên, bà vẫn cố tình tránh nó.

Ngay cả chuyện trăng thanh gió mát nhẹ nhàng trên sách, cũng bị bà lấy mực bôi đen.

Sau đó, ta không muốn nằm trên đá và viết nữa, vì thế lại trở về cái bàn kia.

Ta tìm đồ đến lấp cái lỗ thủng kia, còn có đυ.c rìu vân vân mây mây để làm phẳng mặt bàn, khiến chiếc bàn trông như mới.

tiểu nương hỏi ta đã dùng gì để bịt lỗ, ta chỉ mỉm cười mà không nói với bà.

Những dòng chữ trên tờ giấy cũ được xếp chồng lên nhau hết lớp này đến lớp khác cho đến khi nó chỉ còn một màu đen.

Có lần nhìn thấy đích tỷ, ta hỏi liệu nàng ta có thể cho ta mượn một ít giấy vụn để luyện chữ hay không.

Đích tỷ như thể nhìn thấy ôn thần, sợ tới mức vội vàng lùi lại hai bước rồi nhổ nước bọt:

"Mẹ ta nói ngươi là tang môn tinh, mau đi đi, tránh xa ta ra!"

Nàng ta không dễ thương như khi còn nhỏ.