Chương 3: Quý nhân giấu mặt

6.

“Tống tiên sinh! Tôi rất biết ơn vì anh đã tình nguyện tham dự lễ tang của em trai tôi… Nếu em trai tôi ở dưới suối vàng biết thì chắc chắn nó sẽ rất vui!”

Người phụ nữ mặc chiếc váy dài trắng, vẻ mặt rất ưu thương và đau buồm, cô khom lưng chào từng người vào phúng viếng, khi nhìn thấy tôi, ánh mắt của cô sáng ngời, cô đã chính xác nhận ra tôi.

Rõ ràng trước đây chúng tôi chưa từng gặp mặt.

Tôi không biết nên nói gì nên đành phải hơi gật đầu, tôi đi đến phía trước vài bước, giống những người khác, tôi nhận hương và cúi người phúng viếng cho bức ảnh màu xám lớn ở phía trước.

Nhìn thấy bức ảnh màu xám lớn ấy, tôi bất chợt chưa nhận ra đó là ai… Cũng đúng, đã nhiều năm vậy rồi.

Người trên bức ảnh quả nhiên là Hứa Triết Hằng, khuôn mặt nảy nở hơn thời cấp ba nhiều, chỉ là khuôn mặt có vẻ tối tăm, tóc mái hơi dài, cằm thoáng hơi nhọn, mũi rất thẳng.

Không biết có phải ảo giác của tôi không, nhưng tôi cảm thấy người trên bức ảnh đang nhìn chằm chằm vào tôi.

7.

Lễ tang bắt đầu rồi.

Tôi được sắp xếp ngồi ở một bên dàn ghế, tôi im lặng viếng người đã khuất, gia đình đi đến phía trước và nhẹ nhàng kể hồi ức tình cảm đầy hoài niệm với người đã khuất.

Tất cả đều là trật tự ngay ngắn như vậy.

Sau đó tôi mơ màng buồn ngủ, mặc dù biết rõ đó là sự thiếu tôn trọng với người đã khuất, nhưng tôi không thể kiểm soát được cơn buồn ngủ. rất nhiều lần tôi phải nâng mí mắt lên, nhưng rồi tôi cứ gật gù từng chút..

Thật kỳ lạ.

Khi tôi tiếp tục gật gù và không dừng lại thì bỗng dưng ở phía trước…

Một bàn tay lạnh như băng và mềm mại chặn trán của tôi.

“Argh… Cảm ơn.” Tôi hơi xấu hổ, tôi quay đầu để nhìn người tốt bụng chắn cho tôi một chút.

“Ngại quá… Không biết hôm nay sao tôi lại mệt rã rời như vầy…” Tôi giải thích một cách cực kỳ chột dạ.

8.

“Không sao đâu, tôi hiểu mà.” Người bên cạnh cười một chút: “Dù sao cũng không phải là người quen.”

Câu nói ấy của cậu thật sự làm tôi không biết nên trả lời thế nào, tôi đành phải cười cho có lệ.

Tôi nghiêng đầu muốn nhìn rõ xem cậu trông như thế nào, nhưng tôi nhận ra tôi vốn không thể thấy rõ bóng hình của cậu, như thể bị cái gì đó ngăn cách, tôi mông lung và cảm thấy khó hiểu.

Tôi sửng sốt rồi lập tức mở mắt…

“Tống tiên sinh… Ngại quá, tôi đánh thức cậu rồi.” Trước mặt là chị gái của Hứa Triết Hằng, cô cầm một chiếc áo màu cà phê trên tay và đang định đắp cho tôi.

“Tôi thấy cậu ngủ nên tôi muốn đắp áo cho cậu… Có phải tôi đã đánh thức cậu không… Thật ngại quá.” Dừng một chút, vẻ mặt của cô trở nên ảm đạm, cô nắm chặt quần áo trên tay: “Đây là quần áo của em trai tôi… Cậu không bận tâm chứ?”

“Đương nhiên là không.” Ngược lại tôi nên ngại mới đúng: “Do tôi cũng… Thế mà tôi lại ngủ mất.”

Người phụ nữ xấu hổ mỉm cười: “Thật ra tôi biết cậu không thân với Triết Hằng. Nhưng vì Triết Hằng thường nhắc cậu trước mặt tôi… Nên tôi mới… Do tôi mạo muội mới đúng.”

“Thế ư?” Tôi hơi ngạc nhiên, sao Hứa Triết Hằng lại nhắc đến tôi, rốt cuộc tôi có thân thiết với cậu không.